Trẫm chơi xấu. Từ lúc nàng cảm phong hàn đến nay trẫm một chút cũng không nỡ chạm vào nàng, nàng còn dám nói trẫm chơi xấu.
Chu Chính Hàm oán một bụng, tóm lấy Triều Thanh Diên [trên giường] dạy dỗ.
Đêm hôm đó Triều Thanh Diên cuối cùng cũng biết cái gì gọi là xấu xa.
Nàng vội đẩy hắn, bàn tay đặt lên lồng ngực hắn mang theo chút sức lực ít ỏi.
Chu Chính Hàm khẽ cười, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng đặt lên môi. Hắn trầm mình xuống, khẽ gọi tên nàng một cách da diết.
“Thanh Diên, Thanh Diên của trẫm.”
Nàng ngây ngốc, số hồi ức vừa xa lạ vừa quen thuộc xông tới nhưng rất nhanh bị dục vọng triền miên quấn lấy.
Nàng đã từng nghe âm thanh này ở đâu rồi?
Ánh nắng chiếu xuyên qua khẽ cửa, rèm trướng tẩm điện lay động theo cơn gió. Đêm qua cung nhân không dám làm phiền nên cả rèm lẫn cửa cũng không đóng cẩn thận.
Chu Chính Hàm bị nắng làm tỉnh, hắn xoay người bọc lấy Triều Thanh Diên còn đang say giấc. Đêm qua đối với hắn vô cùng huyền diệu, ngẫm lại vẫn thấy thỏa mãn vui vẻ. Hắn vụng trộm hôn lên gò má mềm mại của Triều Thanh Diên thêm mấy cái rồi mới lặng lẽ rời giường.
Hà Tịnh đã đợi từ sớm, thấy Chu Chính Hàm xuống giường liền kêu cung nhân đến hầu hạ.
“Để nương nương nhà ngươi nghỉ thêm, đêm qua nàng ấy rất mệt.”
“Vâng.”
Ngữ điệu ái muội như vậy làm cung nhân vụng trộm cúi đầu cười. Hà Tịnh liền sai cung nhân đi theo hoàng thượng đến gian thứ thay y phục.
“Hà Tịnh, một chút nữa thể nào Đức phi cũng sai người qua một chuyến. Ngươi nói Thanh Diên còn say rượu, cần nghỉ ngơi, ai cũng không được làm phiền.”
Nghĩ đến dáng vẻ hôm qua uống say của nương nương nhà mình, cảm giác như hoàng thượng lại sợ Đức phi dạy hư nương nương. Hà Tịnh gật đầu vâng mệnh, cung tiễn Chu Chính Hàm thượng triều.
………..
“Triều tướng quân, quân ta đã tổn hại một nửa. Bây giờ phải làm sao?”
Đưa những người bị thương rời đi trước. Số còn lại bao bọc xung quanh, lui về phía Nam.
“Triều tướng quân, quân lương đã cháy gần hết.”
Ta sẽ liên lạc với vương gia, có thể lấy lại bao nhiêu thì cứ dùng trước. Để mọi người kham khổ một thời gian rồi.
“Triều tướng quân, chúng ta bại rồi sao?”
Không bại, ngày nào chưa chiếm được Đại Kinh thì ngày đó chúng ta chưa bại.
“Triều tướng quân, Ngô đại soái…”
Ngô đại soái làm sao?
“Ngô đại soái, Ngô đại soái.”
Không qua khỏi.
Triều Thanh Diên buông thanh gươm trong tay, vén rèm đại doanh đi vào, từng bước nặng nề như bị gông xiềng xích lại. Ngô Hành nằm trên giường mộc, khăn trắng phủ kín người.
“Triều tướng quân, Triều tướng quân!”
Ý thức của nàng trở nên mơ hồ, thi thể của Ngô Hành trước mắt cũng bị mờ đi. Nàng ngã vào vòng tay Đình Tê, gục ngã hoàn toàn.
“Diên Diên!”
…………..
Triều Thanh Diên lại bừng tỉnh.
“Nương nương.”
Hà Tịnh mang chậu đồng đi vào, vừa lo lắng vừa kinh ngạc.
“Người gặp ác mộng sao?”
Triều Thanh Diên đỡ trán, cả người phát lạnh. Hà Tịnh đặt chậu đồng lên bàn, đi đến xoa lưng cho nàng:”Gần đây nương nương cứ hay ác mộng, nô tì đến thái y viện bốc thang thuốc giúp nương nương định thần.”
Triều Thanh Diên xua tay:”Không cần.”
Dù sao ác mộng này cũng đã theo nàng rất nhiều năm, làm gì dễ dàng chữa khỏi. Năm đó A Mãn nương tinh thông y thuật còn không giúp được nàng.
Hoàng thượng qua đời, Ngô Hành chết, Chung Xuy Tử, lão Ô Tĩnh, cuối cùng là A Mãn nương. Từng người qua đời trước mắt nàng cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ. Không cách nào chấm dứt, bấy nhiêu năm nay sớm đã quen rồi.
Chỉ có trùng sinh lại kiếp này, trong lòng nàng mới bớt đau khổ một chút. Bởi vì hoàng thượng còn sống, những người kia cũng còn tồn tại.
Trước khi những chuyện trong kiếp trước diễn biến, nàng sẽ tìm cách ngăn cản nó. Triều Thanh Diên xua tay ý bảo không sao, nói có lẽ do hôm qua uống rượu ở chỗ Tiết Nhan quá nhiều nên không ngon giấc.
Hà Tịnh biết nương nương có chuyện khó nói, song cũng không nhiều lời.
Tắm rửa thay xong y phục, Triều Thanh Diên ngồi trước gương đồng chải chuốt. Vết ái muội trên cổ làm nàng đỏ mặt tía tái, nhớ lại cử chỉ của Chu Chính Hàm đêm qua.
“Thanh Diên của trẫm.”
Triều Thanh Diên giật mình hoảng hốt, nhìn bản thân trong gương đồng, tay chạm lên từng chấm đỏ son trên xương cổ.
Tiếng gọi này tựa như nàng đã nghe rất nhiều lần, trong những giấc mơ của kiếp trước.
Thu lại vẻ thất thố của nàng, Triều Thanh Diên đến bên ngoài dùng thiện. Hà Tịnh nói chuyện trong cung cho nàng nghe.
Lệ phi bị trách phạt.
Sau khi hoàng thượng rời khỏi Trường An cung, thái hậu phạt Lệ phi mấy bạt tai và chép kinh văn.
“Mấy bạt tai sao?”
Triều Thanh Diên kinh ngạc, thái hậu như thế lại nỡ ra tay với nàng ta sao?
“Vâng, nô tì nghe nói là để chấn chỉnh hậu cung nên phải phạt nặng.”
Triều Thanh Diên lại nghĩ khác.
Thái hậu làm vậy là không muốn bị hoàng thượng nghi ngờ, chắc hẳn hoàng thượng đã biết chuyện Lệ phi là người của thái hậu. Thái hậu mới gấp gáp trách phạt Lệ phi, phủ nhận chuyện mình và nàng ta là một phía.
Ăn xong bữa Triều Thanh Diên nhờ Hà Tịnh giúp mình tìm hiểu vài chuyện. Thiềm Ninh đi đến, mang theo thư của Triều gia đưa cho nàng.
“Nương nương, là của phu nhân gửi.”
Phu nhân Trưng thị, Trưng Bảo Lan.
Triều Thanh Diên hạ mắt sắc lẹm, phong thư kia không cần đọc cũng biết. Nội dung có lẽ cũng chỉ có một ý, đó là muốn nàng tiến cử Triều Thanh Bích nhập cung.
Nàng xua tay, ý bảo không cần đọc.
Bây giờ nàng phải tìm cách gợi ý cho hoàng thượng biết chuyện của Chu Chính Hoành và loạn đảng. Khoảng thời gian này ở kiếp trước nàng đã từ chối giúp đỡ Triều Thanh Bích, sau đó Chu Chính Hoành lợi dụng điểm này lôi kéo Triều gia.
Phụ thân nàng, hah…
Triều Thanh Diên vẫn còn nhớ cảm giác thanh gươm trong tay muốn giết chết thân phụ của mình, nhưng cuối cùng nàng đã dừng lại.
Là may mắn hay là không nỡ? Điểm này nàng vẫn không biết.
Hà Tịnh trở về, mang theo chút tin tức tốt.
“Nương nương, nô tì đã tìm được người.”