Nhưng đến đêm khuya, Yến Tháp bỗng nằm mơ, cậu mơ thấy mình bị một con rắn lớn quấn quanh người, con rắn này thật sự rất lớn, lớp vảy lạnh băng như cẩm thạch mang sắc vàng rất đẹp, Yến Tháp bị nó quấn chặt, trong nháy mắt đó, cậu nhìn thấy con ngươi dựng đứng đầy hoang dại và khát máu của nó.
Yến Tháp mở mắt, ngáp một cái rồi xoay người nhắm mắt lại. Lúc chuẩn bị ngủ lại đột nhiên phát hiện có chỗ kì kì.
Cún con bên gối không thấy đâu hết.
Yến Tháp lật gối lên rồi ngó dưới gầm giường, đến tận khi lật chăn lên mới tìm được cún con đang ngủ bên chân mình.
Không biết bò qua lúc nào, Yến Tháp lặng lẽ bế nó lên, nhẹ nhàng vỗ về, cậu phát hiện cún con ngủ cũng không ngon, cứ như đang nằm mơ thấy chuyện chẳng mấy tốt đẹp, cơ thể cứ run nhẹ, đôi khi còn nhếch miệng đầy hung ác.
Hành động này trong vóc dáng hiện tại của nó thì đáng yêu nhiều hơn đáng sợ, Yến Tháp nhìn chỉ thấy vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cậu ôm cún con, dịu dàng dùng tinh thần lực của mình quấn quanh nó, vừa bọc vừa nhỏ giọng an ủi: “Không sao, bây giờ em rất an toàn, không ai có thể làm em bị thương.”
Cún con trong lòng từ từ dừng run rẩy, lỗ tai mềm mại cụp xuống đỉnh đầu, cằm đặt trên hai chân trước, cổ họng phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Yến Tháp chỉnh tư thế của cún con trong lòng, cẩn thận cầm chiếc đuôi bị thương của nó trong tay, ngủ một giấc đến sáng.
Cùng lúc đó, Moore vẫn luôn ở trong bệnh viện đột nhiên thông báo tin tức lúc ba bốn giờ sáng, hắn gọi hết tất cả người nhà đến.
Moore: “Con muốn xuất viện.”
Người nhà nghe hắn nói xong, mặt mày ai cũng biến sắc.
Ba của Moore từ chối thẳng thừng: “Không được, bác sĩ Tocqueville có nói, bây giờ con chỉ có thể ở đây điều dưỡng thật tốt, cơ thể con không chịu nổi lần tổn thương nào nữa.”
Moore không quan tâm nói: “Ở chỗ này cũng không kéo dài được thời gian phát bệnh bao nhiêu, Tocqueville chỉ có thể áp chế được một tuần, con vẫn sẽ phát bệnh.”
Tái phát một lần nữa, cơ thể sẽ không thể nào chịu nổi, thứ chờ đợi hắn chỉ có cái chết.
Cái từ chết này cũng không mấy xa lạ gì với Moore, hắn vừa ra đời đã mắc biến chứng nghiêm trọng do chứng cuồng bạo, biến chứng khiến nội tạng Moore vô cùng yếu ớt, lần nào phát bệnh cũng như hấp thu sinh mệnh của hắn để giữ vững lý trí.
Tử vong gần như đi đôi với hắn, chưa bao giờ rời khỏi.
Tính hắn vốn lạnh lùng, đối mặt với người nhà đang đau đớn của mình, hắn đã chết lặng đến mức không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Moore đã khuyên răn không biết bao nhiêu lần: “Hai người sinh một đứa khác đi, không phải để chữa bệnh cho con, ít nhất sau này con chết rồi thì hai người vẫn có người bầu bạn.”
Mặt ba của Moore tối tăm vô cùng, mẹ hắn bụm mặt khóc thút thít, nghẹn ngào trả lời: “Ba mẹ không sinh, ba mẹ vĩnh viễn chỉ có con thôi, Moore, con đừng nói vậy nữa, con muốn đi đâu ba mẹ dắt con đi.”
Hai người cậu của Moore nghe bà nói thế cũng lặng lẽ xoay người lau nước mắt.
Moore im lặng nhìn bọn họ, trời sáng, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp xong xuôi, Moore biết mình muốn đi đâu. Hắn ngồi trên tinh hạm của nhà mình, dự đoán sẽ đến hành tinh Ronan sau hai ngày nữa.
Dọc đường đi, Moore cứ nhìn chằm chằm quang não trên cổ tay như đang đợi gì đó. Bây giờ hắn khăng khăng đòi đến hành tinh Ronan, hiển nhiên không phải đến để du lịch, chẳng qua Moore chỉ muốn nghiệm chứng suy đoán của mình mà thôi, có lẽ sâu trong nội tâm hắn cũng có chút hy vọng.
Bên kia, Yến Tháp ngủ đến chín giờ sáng mới dậy, lúc dậy, cún con được cậu ôm trong lòng tối hôm qua đang đi qua đi lại cách đó không xa, cứ như đang thử nghiệm xem mình đi được bao xa.
Yến Tháp im lặng nhìn nó một hồi, nhìn đến khi cún con cứng hết cả người mới phì cười, cậu xoa đầu nó, đứng dậy vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Tiếng nước chảy xuống đất vang lên, cún con ngồi trên giường, một bên tai cảnh giác dựng đứng, chân vô thức kéo ga trải giường, đến khi tiếng roẹt vang lên, nó mới nhận ra mình bây giờ không khác gì chó đang mài móng cả, gương mặt xù lông đen thui.
Yến Tháp đi ra, phát hiện tâm trạng nó không tốt bèn bế nó ra phòng khách, quả nhiên trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho bọn họ, Tiểu Thất đeo một chiếc tạp dề nhạt màu, thấy Yến Tháp ra thì lễ phép chào một câu: “Buổi sáng tốt lành.”
Yến Tháp nắm chân cún con chào lại nó, Tiểu Thất ra ngoài sân một hồi, đến khi vào lại thì tạp dề cũng đã biến mất.
Chờ đến khi Yến Tháp ăn sáng xong, quang não lại giục cậu livestream.
“Chẳng lẽ còn sợ mình chạy à?” Yến Tháp hơi tự kỷ, trước giờ cậu chưa từng chăm chỉ đến vậy, nhưng nhìn thấy thông báo nhắc nhở xong cậu lại chẳng thể ngó lơ.
Chờ đến khi cậu chậm rãi biến thành nguyên hình, chấp nhận mở livestream, phát hiện trong nháy mắt đó đột nhiên có rất nhiều người ùa vào, số lượt xem nhảy vọt lên 2385.
Sao nhiều người vậy? Yến Tháp quái lạ đi lại trước màn hình để nhìn kỹ, cũng không biết hành động này của mình khiến người khác chấn động bao nhiêu.