Giang Chấp không hiểu tình yêu.
Thẳng đến khi Hứa Ý Hoan nói lời chia tay, anh không biết nó là gì, lên tra baidu, thì mới tá hỏa phản ứng lại.
Cô không cần anh nữa.
Vì thế anh sốt ruột, không trấn áp yêu lực, dùng tốc độ nhanh nhất đến quán bar, có khiêng cũng phải khiêng cô về.
Cho dù anh mất trí nhớ hết lần này đến lần khác, anh cũng không thể thoát khỏi muốn được gần gũi cô, số mệnh bị cô hấp dẫn.
Số mệnh của hồ ly, là người trong lòng.
16
“Con cáo ngu ngốc bị phong kiến tiê,m nhiễ.m nghiêm trọng rồi, nghĩ rằng nếu thích thì sẽ cưới cô, hắn còn chưa gom đủ tiền cưới vợ đâu.”
“Hắn rất ngu ngốc, đến cả dỗ dành cô còn không biết dỗ nữa là, cô thì ngại hắn đứng đắn, hắn lại không dám quá phận với cô, trừ phi ép tới mức yêu văn hiện ra, mới dám làm càn với cô một chút”
Trong đầu còn hiện lên lời phỉ nhổ của Hòe Mộc.
Tôi ngồi trong sân, có chút tức giận.
Chẳng trách Giang Chấp có lúc tràn đầy tính xâm lược.
Con cáo ngu ngốc.
Đột nhiên một bàn tay hiện lên trước mắt tôi, mang theo mùi hoa hòe quen thuộc.
Tôi quay người, không ngẩng đầu ôm lấy anh: “Tỉnh rồi à? Con cáo ngu ngốc.”
Giang Chấp có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên…….chủ động như vậy?”
“Không chủ động, chờ cái sự tâm cơ của anh về à?”
“Hứa Ý Hoan, anh không ngu ngốc, ” anh cụp mắt xuống, “Anh…… Thiếu tình cảm, Hòe Mộc chắc là nói cho em rồi?”
“Ừ.”
Tôi dùng hai tay ôm chặt eo anh, âm thanh rầu rĩ: “Tại sao không nói sớm? Nếu không phải ngày đó yêu văn không thể trấn áp, anh thật sự có ý định để em chạy sao?”
“Không có, sẽ không đâu.”
Giang Chấp thấp giọng nói: “Nếu em thật sự chạy trốn, anh có thể…… Quên đi, anh cũng không biết sẽ thế nào.”
“Ừ, quên đi.”
Tôi than thở một tiếng, hỏi: “Góp tiền cưới vợ thế nào rồi?”
Bên tai con cáo nào đó hiện lên một vệt hồng: “Sao cái gì Hòe Mộc cũng nói vậy.”
Tôi lầm bầm hai tiếng: “Nếu không? Anh còn muốn tích góp bao lâu, tích góp mấy ngàn năm à?”
“Không có, ” Giang Chấp im lặng, “Anh bắt đầu chưa lâu.”
“Vậy là bao lâu?”
“Là sau khi gặp em, anh mới bắt đầu tích góp.”
Trước khi gặp em, mọi thứ trong mắt anh thật buồn tẻ.
Ngay cả sau khi bị bộ tộc của mình đuổi ra ngoài, phải mất một thời gian dài anh mới nhận ra, rất buồn.
Nhưng khi em xuất hiện, nhảy nhót hoạt bát xâm nhập thế giới của anh.
Như thể mọi thứ không màu trong mắt anh đều là điềm báo trước khi gặp em.
17
Sau nhiều lần đòi hỏi của tôi, Giang Chấp cuối cùng quyết định thay chuông bạc thành khuyên tai, đeo trên người tôi.
Tôi tức giận: “Anh không sợ ngày nào đó em cáu kỉnh ném nó, anh sẽ ngỏm đó.”
Anh lắc đầu: “Sẽ không đâu.”
“Bởi vì người anh thích, không thể làm hư nó.”
Sau đó, tôi và Giang Chấp đính hôn.
Anh đeo nhẫn cho tôi, trên đó có hoa văn cổ kính mà yên tĩnh, giống như thần chú, lại giống như họa tiết.
Sau khi đeo, gần như chưa bao giờ tháo xuống.
Phải rất lâu sau, con cáo nhỏ mới biết mua nước tương*, nhìn dung mạo không lão hóa của mình, thì mới biết được.
*Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ “người qua đường”.
Tuổi thọ con người đối với yê.u quá.i chẳng qua là thoáng một cái chớp mắt.
Nhưng trong mắt Giang Chấp, thời gian sống thọ như tiên là quá dài.
Cho nên, anh chia cho tôi.
Tôi trở thành nhân loại đầu tiên ở cùng cửu vĩ hồ.
Thành sợi tơ tình cảm còn thiếu trong cuộc đời anh.
Nhân gian thì ồn ào, bồng lai tiên cảnh thì yên tĩnh, một mình hồ ly cô độc chờ đợi ngàn năm, cuối cùng đặt một cái bẫy vụng về, chờ một cô gái đến yêu anh.
Từ nay về sau, vạn vật trong mắt anh, như sống lại.
– ——hoàn——-