“Ừm…”
“Chỉ sợ em đến đó xong thấy nhàm chán, ở đó không có gì làm ngoại trừ ăn, ngủ và tắm suối nước nóng cả.”
Cậu lắc đầu: “Không có đâu, em sẽ ngủ thoả thích từ sáng đến tối luôn.”
Thiệu Huy bật cười: “Ngủ nhiều như vậy thì làm sao có thời gian đi phố cổ với anh đây?”
“Ở đó có cả phố cổ cơ á?”, Tiêu Nguyên chớp chớp mắt.
“Khu du lịch mà, còn sầm uất với cả nhiều hàng quán hơn cả trung tâm thị trấn đấy.”
“Chà… Ra là vậy, thế em không ngủ nướng nữa, em đi chụp hình.”
Từ lúc đến đây cho đến lúc định vị được mình ở đâu trên bản đồ, Tiêu Nguyên chưa từng thử tìm hiểu xung quanh vì nghĩ chỗ này cũng không có gì đặc sắc. Không ngờ ở gần thị trấn này lại có một khu du lịch. Lần này cậu phải chụp thật nhiều hình sống ảo thôi.
Cậu đã hứa với Thiệu Huy sẽ dậy sớm đi ăn sáng cùng anh, chắc chắn thế.
– – –
Tiêu Nguyên run cầm cập, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau dù cả người cậu đã chìm trong đống quần áo giữ ấm và hai lớp áo khoác to tướng. Thiệu Huy bảo cậu chỉ cần đứng cạnh máy sưởi ở cửa khách sạn đợi anh thu dọn hành lý. Anh chỉ mặc đúng một cái áo khoác mà vẫn không hề hấn gì. Quãng đường đi từ nhà Thiệu Huy đến khách sạn này chỉ xấp xỉ 10km nhưng gió lạnh trên núi lại ở một đẳng cấp khác. Suốt thời gian ngồi trên xe, Tiêu Nguyên chỉ biết ôm lưng Thiệu Huy cho ấm.
Sau khi đã chuyển giao đồ đạc cho nhân viên khách sạn, Tiêu Nguyên theo sau anh vào trong làm thủ tục đăng ký phòng. Khách sạn được dựng theo phong cách cổ điển truyền thống đặc trưng của địa phương, lưu giữ được những nét văn hoá lâu đời. Hương gỗ thơm thoang thoảng phảng phất tạo bầu không khí thanh tịnh. Trong góc của khách sạn trưng bày bình gốm sứ xanh cùng cây vạn tuế bonsai tao nhã. Đang ngẩn ngơ trước cảnh bày trí ấn tượng ấy, câu hỏi của Thiệu Huy kéo cậu về thực tại:
“Em muốn ở phòng 2 giường cho thoải mái hay phòng 1 giường đôi?”
“Em chọn phòng 1 giường được không?”, Tiêu Nguyên không nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng trả lời.
“Ừ, em đưa anh giấy tờ tùy thân đi.”, Thiệu Huy một tay chống lên bàn tiếp tân, một tay chìa ra định lấy chứng minh thư của cậu.
“Đây.” Cậu móc từ trong ví ra đưa cho anh tấm thẻ trắng.
Anh nhận lấy rồi lại quay sang bàn tiếp tân làm thủ tục tiếp. Vì sao cậu lại chọn ngủ cùng giường nhỉ? Có lẽ là do dạo gần đây hai người ngủ chung đã quen nên chỉ thuận miệng nói thế thôi, tách riêng ra sợ không ngủ được. Cậu không biết sau khi nghe thấy cậu chọn phòng 1 giường, Thiệu Huy lại thầm mỉm cười. Còn người kia thì không mảy may nghi ngờ gì. Thật ra nếu muốn chọn phòng hai giường anh có thể đặt thẳng mà không cần ý kiến của cậu, quay sang hỏi cũng chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.
Phải công nhận Thiệu Huy rất cao, nhân viên tiếp tân cứ phải ngước đầu lên nhìn anh mãi mà không thể nhìn thẳng. Thật ra cậu cũng vậy, mỗi lúc nói chuyện với anh thì cậu ngước lên, anh cúi xuống. Lúc đầu cảm thấy có chút mỏi cổ, sau cũng dần quen.
Một lúc sau thủ tục hoàn tất, bên tiếp tân đã kiểm tra danh tính khách hàng xong thì có nhân viên tự động xách hành lí của cả hai lên phòng.
Nhân viên mang hành lí gõ cửa phòng ba cái rồi “cạch” một tiếng, cánh cửa được mở ra. Không ngờ đây là khách sạn nhỏ mà cũng có tiêu chuẩn cao như vậy. Hệ thống sưởi vô cùng xịn xò, vừa vào phòng đã thấy nhiệt độ rất thoải mái, khác xa thời tiết lạnh như băng ở bên ngoài. Phòng của hai người không quá rộng cũng không quá hẹp, diện tích cũng gần giống như phòng ngủ của Thiệu Huy. Tuy nhiên giường thì lại không lớn như vậy nên cả hai sẽ phải nằm sát vào nhau một chút. Ngoài ra còn có một nhà vệ sinh, tủ quần áo vừa đủ cho hai người và bàn trang điểm. Nội thất bày trí cũng theo phong cách cổ điển, đèn trong phòng cũng dùng loại có màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm cúng.
Nhân viên giới thiệu phòng đã xong, cậu quay sang nói: “Hai anh cứ tự nhiên, có việc gì cần hỗ trợ thì anh gọi vào số của bàn tiếp tân bằng điện thoại bàn nhé.”
Thiệu Huy đưa tiền típ cho cậu trai đó, nói chúc cậu một ngày tốt lành. Cậu nhân viên nhận lấy, liền cảm ơn rồi lui ra, đóng cửa phòng để lại sự riêng tư cho hai người.
Thiệu Huy thở hắt một hơi, xoa xoa hai tay vì ban nãy anh cũng thấy lạnh nhưng không đến nỗi cóng người như cậu. Tiêu Nguyên chỉ chờ có thế, cậu nhanh chóng tháo giày ra rồi nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại. Ga giường toả hương thơm thoang thoảng mùi hoa oải hương, mỗi lần đi nghỉ dưỡng tiết mục cậu thích nhất vẫn là nằm lười biếng trên giường sau khoảng thời gian ngồi máy bay. Còn anh chính là kiểu người sẽ cẩn thận lấy quần áo từ balo ra xếp ngay ngắn vào tủ đồ, đi kiểm tra nhà vệ sinh, hệ thống nước… Lúc Thiệu Huy làm xong xuôi mọi thứ, Tiêu Nguyên đã ngủ gật mất tiêu, lồng ngực cậu phập phồng nhịp nhàng, hai mắt nhắm nghiền. Đến chăn còn quên cả đắp, Thiệu Huy khẽ tiến lại gần kéo chăn lên phủ ngang người cho cậu. Nào ngờ đâu, anh vừa thả tay ra thì cậu bất ngờ tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn lim dim.
“A… Em ngủ quên mất.”
“Không sao đâu, mệt thì em cứ ngủ đi, khi nào đến giờ đi ăn tối anh gọi em dậy.”
“Ừm…” Chả tỉnh táo được thêm mấy giây, cậu nghe thế liền yên tâm cuộn tròn người vào chăn êm nệm ấm ngủ thêm chút nữa.
Anh ngồi im lặng nhìn cậu ngủ ngon lành, một lúc sau Thiệu Huy hé cửa ban công đi ra ngoài hút thuốc. Đây là điếu thuốc cuối cùng trong bao, cả tuần nay anh chỉ mua đúng một bao không hơn. Lượng thuốc hút cũng đã giảm đáng kể, đúng là khoá làm việc tư tưởng trên xe của cậu rất có hiệu quả. Thiệu Huy đã âm thầm tìm cho mình một lí do để bỏ thuốc lá. Anh nhìn bao thuốc hiệu Thế Gia trên tay, xoay dọc xoay ngang ngắm nhìn “người bạn đồng hành” cùng mình suốt một thời gian dài lần cuối. Tuần sau anh quyết định sẽ không mua thêm một bao nào nữa.
Thiệu Huy quay trở lại vào phòng, dứt khoát vứt bao thuốc lá có chứa một điếu đang được hút dở nửa chừng vào sọt rác.
Quanh đi quẩn lại bầu trời bên ngoài đã sẩm tối, mùa đông mặt trời chóng lặn. Sau khi đã thay quần áo, anh khẽ lay lay người gọi cậu dậy.
“Dậy nào, đi ăn với anh.”
“Ưm… Tới giờ rồi ạ?” Tiêu Nguyên chậm rãi ngồi dậy, tay dụi dụi mắt. Cậu vẫn còn rất lưu luyến chiếc giường êm ái ấm áp của mình.
“Ừ, hôm nay ăn thịt nướng, em thay quần áo đi.”
“A… Anh đợi em chút!” Tiêu Nguyên nhanh chóng đứng dậy, mò đồ mới từ trong tủ ra rồi phóng vào nhà tắm.
Đã lâu rồi Tiêu Nguyên không nghe thấy hai chữ “thịt nướng”, kể từ lúc lên đây cậu đã dần quên đi mất mình từng có lối ăn uống xa hoa thế nào khi còn ở nhà. Dăm ba ngày lại một bữa thịt bò nướng, một bữa lẩu. Dạo gần đây cậu chỉ ăn đồ Thiệu Huy nấu hoặc ăn gà rán.
Một lát sau, Tiêu Nguyên nói vọng ra từ bên trong: “Anh đoán xem hôm bay em mặc áo nhân vật nào?”
Thiệu Huy giả vờ đắn đo, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Con chó màu vàng đội mũ nồi phải không?”
“Bị anh đoán ra mất rồi.”
“Không phải hồi sáng em cũng mặc một cái như vậy hả?” Thiệu Huy cười, thằng nhóc này quả thật vô cùng ấu trĩ.
Tiêu Nguyên bước ra khỏi nhà tắm với cái áo tay dài màu vàng có hình Pompompurin đang chu mông rất đáng yêu, cười hề hề với anh vì ngượng. Cậu có lịch mặc áo xoay vòng do tủ đồ không còn đa dạng nữa, đại loại là Tiêu Nguyên cứ vào đúng ngày thứ mấy trong tuần sẽ đổi một nhân vật. Thứ hai mặc áo Hello Kitty, thứ ba là nhân vật khác… Cứ thế cho đến khi cậu hết đồ sẽ tự động quay lại một vòng như vậy. Hôm nay đến lượt cái áo màu vàng kem trước mặt đây. Anh lấy áo bông khoác lên người cậu, nhắc nhở bên ngoài trời rất lạnh.
Mặt đất bị che lấp bởi lớp tuyết trắng dày, từ trên trời gieo xuống lất phất mấy hạt nhỏ đắp chồng lên lớp bên dưới. Ánh đèn đường mờ ảo soi rọi con đường khu phố cổ. Mà giữa tiết trời như thế lại có hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau, bước chân ghé vào tiệm thịt nướng toả hương thơm ngào ngạt khắp phố mời gọi thực khách.