Mình khóc lóc, an ủi, vỗ về anh.
Vậy mà anh lại nhìn mình như sinh vật ngoài hành tinh.
-“Nguyệt, anh không có sao hết, tới bao giờ thì em mới tin?”
-“Anh nói dối mà…”
-“Anh nói thật!”
-“Vậy con đó là ai, dắt em đi gặp nó rồi em tin…”
-“Không được!”
-“Em biết mà, biết ngay mà, anh đừng lo, em sẽ luôn bên anh, dù có bán quán, bán nhà, em cũng lo cho anh, em sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho anh…”
Mình cứ mè nheo mãi, anh cáu.
-“Cô điên à, xem nhiều phim tình cảm Hàn Quốc quá à?”
-“Anh, đừng giấu nữa mà…”
Rồi, anh lục chiếc cặp đen, lấy ra một tấm hình, thẳng thắn tuyên bố với mình.
-“Đây, cô nhìn cho rõ, đây là ảnh con tôi và người đó, nhìn cho rõ đi…”
Nhỏ xíu, nhỏ lắm, yêu lắm, yêu tới mức mình muốn khóc luôn.
-“Giờ thì cô đã tin chưa? Nếu chưa tin thì tôi cùng cô đi bệnh viện làm kiểm tra tổng thể là được chứ gì?”
-“Nguyệt, chúng ta kết thúc rồi, cô buông tha tôi, được không?”
-“Kể ra bây giờ tìm người như tôi cũng khó cho cô, nhưng vẫn sẽ có người yêu cô, tin tôi đi, cuộc sống, đừng tham vọng quá…”
Tham vọng?
Mình nhìn anh, nhìn, nhìn, rồi lại nhìn…
Đây, có phải là người hàng sáng hôn mình, nói bánh mình làm là ngon nhất?
Đây, có phải là người, nói trọn đời sẽ bên mình?
Đây, có phải là người, ôm mình vào lòng và hứa sẽ cố gắng để mình được tự hào?
-“Tôi sợ cô đau lòng nên không nói, nhưng cô cố chấp quá, tại sao cô lại nghĩ tôi rời bỏ cô vì bệnh tật? Cô nghĩ mình cao giá tới thế ư? Nói thật, trước giờ, người tôi thực sự yêu, vẫn là người ấy…”
– “Anh nói dối…anh bịa…”
– “Tôi dám thề danh dự, cô ấy, mới thực sự là tình yêu đích thực của đời tôi.”
-“Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa…”
-“Không, hôm nay nhất định tôi sẽ nói! Cô làm tôi mệt mỏi quá rồi!”