Còn cả hốc mắt trũng sâu, ảm đạm không có chút ánh sáng, cảm giác như cả đời rồi không ngủ, không chút sức lực mà mở ra được một nửa, tròng mắt còn hiện đầy tơ máu.
Môi trắng bệch thậm chí còn có vẻ hơi nứt nẻ, cả người nhìn tiều tụy không chịu nổi, không có chút sinh khí thì cũng thôi đi mà còn cứ như người chết rồi vậy.
Toàn bộ nhà họ Châu bất kể là người hầu hay nha hoàn, không một ai là không nhìn thấy hắn một cái liền chạy trốn luôn, khỏi phải nói tới người gặp hắn lần đầu, nhưng hôm nay người trước mặt này đây lại còn nói hắn đẹp, còn nghiêm túc đến vậy, Châu Cửu Lương vẫn hơi không tin, nhưng trong lòng rất cảm động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn y, nhẹ nhàng bật cười.
”Nghe nói huynh hơi lớn hơn tôi vài tuổi?”
Mạnh Hạc Đường đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác với hắn, lắc đầu, sửa lại: ”Không phải là hơi đâu, là..là…lớn hơn sáu tuổi.”
Thấy y vừa nói vừa cúi đầu như đang tự trách mình lớn tuổi quá, Châu Cửu Lương bất đắc dĩ mỉm cười: ”Sở dĩ ta hỏi vậy chỉ là vì muốn nói nếu huynh đã lớn tuổi hơn ta rồi thì ta cũng nên kính trọng mà gọi anh một tiếng ca ca.”
”Không cần không cần, gọi tên ta là được rồi.” Mạnh Hạc Đường hơi sợ, ở đây không phải nhà của y, y không dám tự coi mình như chủ, người ở đây cũng không thích y, y cũng không dám tự coi mình là khách, hèn mọn đến mức xem bản thân như nô bộc.
Châu Cửu Lương nhìn ra được ý nghĩ của y, đau lòng nhíu mày, trực tiếp quyết định thay y: ”Tôn xưng là không thể miễn được, nếu không thì phải trách ta là người vô lễ rồi? Hay là thế này đi, vì quan hệ của ta với huynh nên ta gọi huynh là ca ca thì cũng không thích hợp, mà có lẽ gọi phu nhân huynh cũng không muốn nghe, vậy ta gọi huynh là tiên sinh được chứ.”
Thế mà hắn còn nghiêm túc xem trọng mối quan hệ của bọn họ? Mạnh Hạc Đường hơi sững sờ, sau đó khẽ gật đầu, mỉm cười với hắn.
Thấy hình như y rất thích kiểu xưng hô này nên Châu Cửu Lương cũng cười theo y, nghiêm túc nói: ”Tiên sinh, đã báo thiên địa rồi, bất kể có đúng hay sai thì tiên sinh vẫn là phu nhân của ta, tiên sinh đừng sợ ta, ta cũng sẽ không chạm vào tiên sinh.”
Mạnh Hạc Đường nghe hắn nói, nhất thời cúi đầu càng thấp hơn, không biết là ngượng ngùng hay sợ hãi, Châu Cửu Lương vẫn mỉm cười nhìn y, nói tiếp.
”Tiên sinh yên tâm, ta không còn sống được bao lâu nữa, chỉ cần tiên sinh giúp ta đối phó với cha một chút, đợi sau khi ta chết đi rồi, tiên sinh có thể tự rời đi, nợ của nhà tiên sinh cũng không cần lo, ta sẽ thay tiên sinh trả.”
Lúc Mạnh Hạc Đường nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn hắn, sững sờ trừng mắt, trong chốc lát không biết nên nói gì, Châu Cửu Lương bật cười, kéo kéo lại chăn bên chân cho y.
”Trời không còn sớm nữa, tiên sinh ngủ đi.”
”Ơ? Cậu đi đâu vậy?”
Thấy hắn định đi, trong lòng Mạnh Hạc Đường hoảng hốt, động tác nhanh hơn mạch suy nghĩ, bỗng nhiên nhào tới kéo tay hắn lại, tiếp đó thoáng chốc ngây người, ngạc nhiên trợn to mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, vẻ mặt luống cuống chợt giương mắt nhìn hắn.
Trong nháy mắt hai bàn tay chạm nhau, toàn thân Châu Cửu Lương lập tức cứng đờ, quay đầu liếc nhìn bàn tay nắm chặt của y, cũng chợt ngẩng đầu, vừa khéo đối mặt với ánh mắt của Mạnh Hạc Đường.
Bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim cùng run lên, Mạnh Hạc Đường cuống quít buông tay hắn ra, Châu Cửu Lương lại nhanh hơn một bước nắm ngược lại tay y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay của y, cười cười với y: ”Ta không đi.”
Mạnh Hạc Đường không vùng vẫy, chỉ chậm rãi cúi đầu: ”Vậy cậu…”
”Ta luyện viết chữ.” Châu Cửu Lương nói, buông tay y ra, đi tới bên bàn đọc sách.
”Vậy, vậy ta giúp cậu mài mực.” Mạnh Hạc Đường vội vàng xuống giường, đi đến bên bàn sách muốn giúp hắn mài mực.
Châu Cửu Lương nắm chặt lấy cổ tay y, lấy lại thỏi mực sau đó giúp y lau đi vết mực trên ngón tay, nhẹ nhàng mỉm cười với y: ”Ta nói luyện chữ là vì để tiên sinh yên tâm ngủ, nếu tiên sinh mài mực giúp ta vậy chữ này chẳng phải luyện uổng công rồi sao?”
Mạnh Hạc Đường tất nhiên là nghe hiểu được ý của hắn, hơi nhíu mày khẽ nói: ”Cậu đi ngủ đi, ta không ngủ cũng được.”
”Không được.” Châu Cửu Lương mềm mỏng ra lệnh: ”Mau đi ngủ đi.”
Mạnh Hạc Đường vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trông có vẻ như ngươi không ngủ thì ta cũng không ngủ, Châu Cửu Lương bất đắc dĩ thở dài, đưa lại thỏi mực cho y, sau đó nhướng mày với y: ”Vậy thì đừng ai ngủ cả, tiên sinh mài mực giúp tôi, tôi viết chữ cho tiên sinh xem.”
Bấy giờ Mạnh Hạc Đường gật đầu cười, vui vẻ mài mực cho hắn, Châu Cửu Lương cũng cười đáp lại y, viết lên giấy ba chữ – Mạnh Hạc Đường.