_ Lúc này đây tại sương phòng Trương Dạ Yến, dần dần mở mắt, nhưng men say vẫn chưa tan bớt là bao,nàng ngồi dậy mắt phượng nhìn chung quanh nhưng không thấy ai,trong lòng bực mình nghĩ sao đang uống rượu mà mọi người đi đâu hết cả bỏ nàng một mình ở đây, bực bội ngồi dậy nhanh chân xuống giường hướng cửa mà đi,thân hình nàng lão đão mở cửa, trước mắt nàng là hai ca ca,hai tay chống nạnh hét to vào hai người, này hai ca ca sao!dám bỏ muội một mình uống vậy hả?hai người hoảng sợ mất vía, Thanh Uy sợ nàng la lớn kinh động người trong tướng phủ,vộ vàng dùng tay che miệng nàng lại, xuống nước dỗ dành, muội muội các huynh đâu có bỏ muội đâu, ta đi công việc chút mới về đến thôi Dạ Yến ngơ ngác suy nghĩ chút rồi lại nói, còn những người khác đâu, mau gọi chúng ta uống tiếp nhé, để muội đi gọi họ.
Lời nói vừa dứt Trương Dạ Yến thoát khỏi vòng tay hai người, chạy đi thẳng hướng hoa viên,vừa chạy vừa gọi lớn, Khắc Trí,Đặng Minh,Triều Đang các huynh đâu rồi, ra đây cho ta,nàng thân thể lẹ làng, mặc dù say,nhưng vẫn mạnh mẽ, nhảy sang bên này, rồi phóng lên chỗ nọ, hai thân y vệ chạy theo sao mặt xanh như lá,miệng thì gọi phu nhân…phu nhân đừng chạy nữa, trong góc tối hai y vệ nghe được ai gọi tên mình liền thi triển khinh công xuất hiện, trước mắt họ là phu nhân muội muội đang chạy khắp phủ la ó,hai người liền xuất hiện trước mặt nàng, nhìn nàng lời nói nhỏ vừa họ nghe thôi, mấy huynh đây muội làm gì mà náo loạn cả lên vậy?
Dạ Yến thấy hai người trước mặt là người mình tìm, đôi mắt phượng giận dữ miệng thét lên, các huynh nãy giờ đi đâu vậy?bỏ muội một mình là sao,đồ đáng ghét các huynh, phải phạt các huynh uống nhiều thêm, hai tay chống nạnh, ôi trời mất hết hình tượng, nàng lại nói.
Triều Đang đâu huynh ấy đâu? Ta phải tìm huynh ấy thách đấu tiếp, lúc nãy huynh ấy thắng ta hoài, ta không cam tâm, miệng nói vừa dứt chợt nàng vùng bỏ chạy đi khiến cho bốn hắc y vệ xanh mặt chạy theo nàng.