Thay vào đó, hắn muốn chạm vào đôi má ửng hồng của cậu để khiến cậu có nhiều phản ứng hơn.
Tập Uyên luôn làm theo ý mình, và khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn chỉ do dự nửa giây rồi vươn tay vuốt ve gò má của Nguyễn Thu, sau đó lại bẹo hai hàm của cậu rồi nâng lên.
Hắn cúi người ghé sát lại, phả hơi thở vào Nguyễn Thu, trầm giọng nói: “Tôi nói được là được.”
Nguyễn Thu mở to đôi ngươi nhạt màu trong veo, dại ra nói: “Anh, anh…”
Cậu không ngờ Tập Uyên sẽ nói như vậy, nhất thời không tìm ra lời để phản bác.
Làn da dưới lòng bàn tay trắng nõn non mịn, ấn nhẹ một cái sẽ xuất hiện dấu vết hồng phớt.
Tập Uyên buông Nguyễn Thu ra, tỉ mỉ nhìn vết hằn trên mặt cậu.
Nguyễn Thu bị hắn nhìn chằm chằm đến che mặt lại, cố gắng sắp xếp lại lời nói: “Đêm qua, anh không gọi em dậy, mà còn trực tiếp… Để em ngủ cùng anh.”
Tập Uyên cứ mãi lơ đãng bấy giờ mới hiểu ra Nguyễn Thu đang lên án hắn.
Trước khi làm những chuyện này, đúng là hắn không hỏi ý kiến của Nguyễn Thu.
Đây cũng không thể hoàn toàn trách Tập Uyên được, tác phong của tinh tặc chính là như thế, muốn làm gì muốn lấy gì, hoặc là khiến người khác cam tâm tình nguyện, hoặc là dùng vũ lực áp chế rồi lại khiến người khác cam tâm tình nguyện.
Một tay của hắn Nguyễn Thu còn chẳng đánh lại được, thân thể còn mơ hồ có khiếm khuyết về tinh thần lực, nếu muốn cưỡng ép cậu đương nhiên rất dễ dàng.
Nhưng nếu cứ như vậy, có lẽ Nguyễn Thu sẽ sợ, sẽ không vui.
Nếu đã suy nghĩ muốn đưa Nguyễn Thu đi, Tập Uyên có thể chiều cậu hơn nữa.
Hắn lùi lại một chút, giữ khoảng cách với Nguyễn Thu, cả người gần như bị thu vào góc sô pha.
Tập Uyên mở miệng nói: “Được.”
Nguyễn Thu sửng sốt, đây là đồng ý với cậu rằng về sau sẽ không sơ hở là ôm cậu nữa ư?
Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng người điều chỉnh tư thế, lại nhìn vẻ mặt Tập Uyên và hỏi: “Anh, hồi nãy anh không khỏe ạ?”
Bởi bị bệnh quanh năm suốt tháng, Nguyễn Thu rất nhạy cảm với một số biểu hiện đau đớn, khi đó Tập Uyên không giống như đang tức giận.
Tập Uyên “ừ” một tiếng, không có ý định giải thích thêm.
Vừa đồng ý với Nguyễn Thu là cậu chịu gọi hắn là anh ngay. Cũng không còn kháng cự như vừa rồi, ngồi bên cạnh hắn khẽ nói chuyện với hắn.
Nếu có thể cười nữa thì tốt biết bao, Nguyễn Thu cười rộ lên càng xinh đẹp hơn, cộng với mái tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu, giống như tuyết sắp tan dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp.
Tập Uyên rũ mắt nhìn thoáng qua, hộp máy trong túi áo bị cưỡng chế khởi động.
Nó nhận được ý nghĩ của Tập Uyên, thò đầu ra, chạy đến bên Nguyễn Thu bằng đôi chân máy của nó rồi cọ vào người cậu.
Nguyễn Thu không hiểu sao nó làm vậy, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tập Uyên, nâng hộp máy lên: “Hộp Nhỏ?”
Phát hiện hộp máy chỉ muốn chơi với cậu, Nguyễn Thu lấy ra một cục đá sắt nhỏ trong người ra rồi ném đi như chơi với cún con.
Cục đá sắt tròn tròn lăn đến trước mặt Tập Uyên, hộp máy lon ton chạy đến, thật cẩn thận nhìn hắn rồi lẹ làng nhặt cục đá sắt lên lon ton quay về.
—
Một tuần sau, Tề Lễ và Triệu Giang đột nhiên trở nên bận rộn hơn hẳn.
Họ mang về hai thùng than đá từ bên ngoài, và lấy trước một số bộ đệm chăn dày và quần áo mùa đông ra phơi nắng.
Nguyễn Thu khó hiểu: “Sắp chuyển nhà ạ?”
Những ngày này cậu cũng giúp dọn dẹp nhà cửa, lau lan can hành lang, vân vân, cậu cũng đâu thể sống ăn không ngồi rồi mãi được.
Triệu Giang lau mồ hôi trên trán và nói: “Đêm vùng cực* sắp đến rồi.”
*Đêm vùng cực: Thời gian đêm kéo dài trên 24 giờ.
Đêm vùng cực ở hành tinh Lorens sẽ kéo dài một tháng không thấy ánh sáng. Hơn nữa nhiệt độ giảm xuống âm bốn mươi hoặc năm mươi độ, kèm theo tuyết rơi nhiều.
Mấy ngày nay dự báo thời tiết đã thông báo trước, nhưng Nguyễn Thu không chú ý.
Than để sử dụng trong đêm vùng cực, nếu không vào trời giá rét thế này mà chỉ dựa vào quần áo sẽ rất lạnh.
Nguyễn Thu tò mò: “Có cả tuyết rơi nữa ư?”
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy tuyết trước đây, và cậu cũng không có cơ hội đến những nơi khác ngắm tuyết.
“Phải, sẽ rơi đến khi hết đêm vùng cực.”
Triệu Giang vừa phơi chăn bông vừa kể với Nguyễn Thu rằng trước đêm vùng cực, cư dân của hành tinh Lorens sẽ tổ chức một lễ hội gọi là lễ Hàn Lộ*.
*Hàn Lộ: nghĩa là giá lạnh.
Trong những ngày đầu tiên, các cư dân sẽ tập hợp lại với nhau để đưa tặng đồ ăn cùng tài nguyên cho nhau, để mọi người có thể bình an vượt qua mùa đông.
Mà đến hiện tại, không còn ai chủ động cho đi những gì mình có mà không nhận lại được gì, nó dần dần biến thành mua bán hay trao đổi ngang giá.
Dẫu hành vi và mục đích có thay đổi đi chăng nữa, thì lễ hội vẫn sẽ được gìn giữ, đây xem như là hoạt động quy mô lớn duy nhất trên hành tinh Lorens.
Vào thời điểm đó sẽ có một số tiểu thương bán chút đồ ăn vặt và nhiều thứ khác, ban đêm sẽ có bắn pháo hoa bằng sắt đá tự chế.
Triệu Giang đang nói một hơi liền tù tì, thì bỗng thấy sống lưng lạnh toát, quay đầu liền nhìn thấy Tập Uyên đã xuất hiện ở hành lang tự khi nào, đang lạnh lùng nhìn sang.
Cậu ta câm mồm ngay tắp lự, về phòng đi tìm bếp than để đốt.
Nguyễn Thu cũng nhìn thấy Tập Uyên, cậu xuyên qua viện đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt sáng ngời: “Anh, anh từng đi lễ Hàn Lộ chưa?”
Tập Uyên dựa vào cột đá trong hành lang, thờ ơ nói: “Chưa.”
Trước đây hắn chưa từng đến hành tinh Lorens, mà cũng không hứng thú với lễ hội.
Điều hắn để ý hơn là liệu đêm vùng cực có ảnh hưởng đến tín hiệu của máy liên lạc và việc hạ cánh của phi thuyền hay không.
Nguyễn Thu nhìn ra hắn không hứng thú, hơi mất mát “ò” một tiếng.
Cậu còn trông mong nhìn Tập Uyên thế kia, có ý định gì không cần nói cũng biết rồi.
Tập Uyên nhướng mày nhìn cậu: “Muốn đi?”
Nguyễn Thu không kìm lòng được gật đầu, ánh mắt mong chờ: “Em muốn đi xem pháo hoa.”
Cậu nói xong lại nhanh chóng bổ sung: “Cũng không phải muốn lắm…”
Cậu là cư dân chưa đăng ký, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Nhưng từ khi Nguyễn Thu sống ở đây, ngay cả ngoài cửa cũng chưa ra bao giờ, vừa rồi nghe Triệu Giang miêu tả mấy câu, rất khó để cậu không sinh ra mong muốn được đi chơi.
Nhưng Nguyễn Thu cũng biết rằng quan trọng nhất là ở Tập Uyên, chỉ cần hắn đồng ý, hơn nữa cùng đi với cậu thì phần lớn sẽ không có nguy hiểm gì.
Tập Uyên không lên tiếng, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý.
Hắn đứng trước hành lang, giơ tay vén tóc mái lòa xòa ở đuôi mắt Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu không hiểu sao căng thẳng, mang máng nhận ra điều gì đó.
Lần trước sau khi Tập Uyên đồng ý với cậu, quả thực không ôm cậu nữa, cũng không có chuyện hai người ngủ chung giường nữa.
Mà kể từ đó cậu cũng không có cơ hội thăm dò Tập Uyên lần nữa để xác nhận xem hắn có phải thật sự thích mình hay không.
Tập Uyên hơi cong lưng, ghé sát vào hỏi: “Muốn ra ngoài chơi à?”
Nguyễn Thu không nói gì, hắn không đợi được câu trả lời, vì vậy hắn xoay người rời đi.
Mãi cho đến buổi tối, Nguyễn Thu lật xem bản đồ thiên hà, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện Tập Uyên hỏi cậu hồi sáng.
Rối rắm đến bây giờ, dường như việc có đi lễ Hàn Lộ hay không cũng không còn là chuyện quan trọng nhất nữa.
Tập Uyên đẩy cửa đi vào, hắn vừa mới tắm xong nên trên người vẫn còn ẩm ướt mang theo hơi lạnh.
Nguyễn Thu buông sách xuống, lấy hết can đảm gọi hắn: “Anh ơi.”
Cậu chậm rì rì tới gần, hơi cúi đầu: “Anh có thể cùng em đi lễ Hàn Lộ không?”
Tập Uyên tiện tay khóa cửa, ổ khóa phát ra âm thanh “lạch cạch” giòn vang.
Hắn đang muốn nói chuyện, Nguyễn Thu đột nhiên sán lại gần, chủ động ôm hắn.
“Anh ơi,” Nguyễn Thu ngẩng mặt, cậu ôm eo Tập Uyên, vừa mắc cỡ vừa mong chờ, nhỏ giọng nói: “Em muốn ra ngoài chơi.”
Hồi chiều cậu có hỏi Triệu Giang về những lính máy phụ trách điều tra dân số của hành tinh chỉ đến mỗi năm một lần. Còn về những cư dân khác thì không cần lo, chỉ cần Nguyễn Thu che mặt thôi, hơn nữa có Tập Uyên ở bên cạnh cậu thì sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Thế nên chỉ cần Tập Uyên đồng ý, cậu sẽ không ở bên ngoài quá lâu, xem pháo hoa xong sẽ trở về liền.
Nói ra thật xấu hổ, Nguyễn Thu không chỉ chưa bao giờ nhìn thấy tuyết mà còn chưa bao giờ xem pháo hoa.
Những thứ này trước đây cậu từng nhìn thấy trên tivi, nhưng xem tivi và tận mắt nhìn thấy là hai chuyện khác nhau.
Căn bệnh của cậu mất rất nhiều thời gian để chữa trị, lại còn bệnh trong khoảng thời gian cậu còn trẻ luôn tò mò về mọi thứ quanh mình.
Nguyễn Thu đặt cằm trên vai Tập Uyên, lại bày ra dáng vẻ mèo con đang đòi ăn như ban ngày.
Tập Uyên híp mắt khe khẽ, cũng cúi người ôm lấy cậu, giọng nói chầm chậm: “Muốn tôi đi với cậu à?”
Nguyễn Thu đúng là thông minh, bắt đầu biết dùng cách như vậy để đổi lấy điều kiện.
Không biết vì sao, lúc này đối mặt với Tập Uyên, Nguyễn Thu không hiểu sao hơi căng thẳng và nao núng.
Bắt đầu màn này, có lẽ về sau…
Nhưng lời đã nói ra, cậu không thể rút lại lời, đành gật đầu: “… Dạ.”
Tập Uyên trầm mặc chốc lát, sau đó cong khóe môi: “Được.”
Nguyễn Thu lập tức ngây người, vậy mà hắn đang cười.
Ở chung với Tập Uyên lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cười.
Vành tai Nguyễn Thu lặng lẽ đỏ lên, cậu mải miết nhìn Tập Uyên, suýt nữa quên mất mình vẫn đang ôm hắn.
Lúc này, ngoài hành lang có tiếng bước chân vội vã.
Tề Lễ đứng ngoài cửa, khẽ gõ cửa: “Ngài ngủ chưa?”
Nguyễn Thu chợt hoàn hồn, vội vàng đẩy Tập Uyên ra, lùi lại mấy bước đứng vững.
Cửa bị mở ra, Tập Uyên mất kiên nhẫn đứng ở cửa: “Có chuyện gì?”
Tề Lễ cũng đâu muốn quấy rầy hắn lúc này, nhưng vừa rồi gã ta rốt cuộc sửa xong máy liên lạc rồi. Gã ta thấp giọng nói: “Có một chuyện… Cần ngài tự mình xem thử.”
Trong phòng còn có Nguyễn Thu, vì vậy Tề Lễ không đưa thẳng máy liên lạc mà dẫn Tập Uyên đến phòng làm việc của gã ta.
Máy liên lạc bị hư hỏng trước đó được để trên bàn, một số linh kiện bị thay đổi, hai nguồn năng lượng kết nối với nhau.
Tề Lễ bật nguồn, máy liên lạc lập tức sáng lên.
Một tia sáng chiếu lên giữa không trung và một lượng lớn tin tức chưa đọc thi nhau hiện lên kín màn hình. Trong số đó có một nội dung rõ ràng nhất, tự động nhảy ra trong đống tin.
“Ngài đã bị đưa vào danh sách lệnh treo giải thưởng tinh tế, No.001, đối tượng phát lệnh: Hành tinh Griffin*.”
*Griffin: Nghĩa là điểu sư. Điểu sư là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước. Vì theo truyền thống sư tử được coi là vua của các loài thú và đại bàng là vua của các loài chim, điểu sư được xem là một sinh vật đặc biệt quyền lực và cao quý. (Theo Wikipedia).
Trong raw nó ghi là Sư Cưu nhưng vì mấy hành tinh trước mình toàn đổi tên hành tinh thành tiếng anh nên lần này mình cũng để luôn, nếu mọi người không thích thì mình có thể để lại là Điểu Sư nè:3
Khi máy liên lạc được sửa xong, Tề Lễ đang lúng ta lúng túng thì bị ép nhìn thấy tín hiệu này.
Gã giật mình suýt thì tưởng mình bị ảo giác.
Ai mà chả biết hành tinh Griffin là hang ổ của tổ chức tinh tặc, và Tập Uyên là thủ lĩnh đời kế tiếp.
Tinh tặc sao có thể tự dưng đưa Tập Uyên vào lệnh treo giải thưởng được, hơn nữa còn trực tiếp xếp hạng số một.
Điều này cũng có nghĩa là nếu giết Tập Uyên rồi mang thi thể hắn về thì sẽ được nhận được mức tiền thưởng kếch xù cao nhất.
Bất cứ ai cũng có thể bắt hắn, tinh tặc, lính đánh thuê, cư dân bình thường, thậm chí cả thượng tướng hoặc binh lính che giấu danh tính.
Mồ hồi lạnh của Tề Lễ chảy ròng ròng, gã ta vội vã đi tìm Tập Uyên trước.
Tập Uyên nhìn thấy cảnh này cũng không có phản ứng gì nhiều, như thể đã sớm đoán được.
Tiếc là thời điểm phát ra tín hiệu này quá muộn, nếu sớm hơn thì có lẽ máy liên lạc đã được sửa sớm hơn.
Nhưng so với chuyện này, bây giờ hắn còn có một chuyện khác quan trọng hơn cần hoàn thành.