Kỷ Nhiễm quyết định không xen vào chuyện của người khác, dù sao mối tình đầu của Thẩm Chấp và cô không có quan hệ gì cả. Đối mặt với tên thiếu niên lạnh lùng âm tình bật định kia, cô nhất định phải cách ra thật xa.
Họ chỉ là bạn cùng bàn thôi.
Mãi đến buổi chiều Thẩm Chấp mới tới trường. Chỉ là vừa tới cậu đã nằm xuống bàn ngủ, ban đầu cậu quay mặt về phía cửa sổ, kết quả ngủ xong một tiết thì đổi tư thế, biến thành quay mặt về phía Kỷ Nhiễm.
Gương mặt thiếu niên lúc ngủ cũng thả lỏng dễ chịu hơn, sự lạnh lùng và sắc bén thường trực trên mặt đã biến mất chỉ còn lại sự yên tĩnh khi ngủ. Lông mi của cậu rất dài và dày, nằm úp sấp như vậy, lông mi phản chiếu trên mí mắt anh.
Trong nháy mắt này, bộ dáng cậu ngủ nhìn thực sự rất ngoan.
Tim Kỷ Nhiễm ngừng đập một giây.
Mãi tới khi thiếu niên đang ngủ kia mở mắt ra.
Con ngươi đen nhánh của cậu nhìn thẳng vào mắt cô, chút hơi thở an hòa hiếm có trên người biến mất trong nháy mắt, đôi mắt cậu lúc này trông như con thú nhỏ cảnh giác nhìn qua kẻ xa lạ.
Nhưng khi cậu thấy rõ khuôn mặt Kỷ Nhiễm, không biết đang ngủ mơ màng hay là vì nhìn thấy cô, cậu lại cười.
“Kỷ Nhiễm.”
Cậu kêu tên cô rất nhẹ rất nhẹ.
Giọng cậu dịu dàng làm Kỷ Nhiễm ngây ngẩn rất lâu. Tới khi cô hoàn hồn, cậu thiếu niên ngồi bên cạnh đã thẳng lưng dựa vào ghế, hơi nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhiễm: “Vừa rồi cậu nhìn tớ đúng chứ nhỉ.”
Kỷ Nhiễm rất muốn nói không phải nhưng bản thân lại bị cậu bắt tại trận.
Thiếu niên nhếch môi thoáng cười: “Yêu thầm tớ hả?”
Kỷ Nhiễm nhìn cậu khinh bỉ thiếu chút nữa trợn ngược mắt. Cô thừa nhận bề ngoài cậu rất đẹp nhưng cô không ngờ cậu lại có thể có ý nghĩ hay ho vậy.
Thẩm Chấp ngồi một bên nhìn chằm chằm nét mặt cô, sự vui vẻ trên khóe môi dần dần biến mất.
Bởi vì bộ dáng hận không thể cách cậu xa thật xa của cô.
*
Tiết tự học buổi tối Tứ Trung bắt đầu, nhưng cũng có học sinh học ngoại trú, Kỷ Nhiễm còn chưa xin lớp tự học buổi tối nên tan học chuẩn bị về nhà. Văn Thiển Hạ hẹn cô cùng ra cổng, Kỷ Nhiễm không muốn để cậu ấy nhìn thấy mình lên xe chung với Giang Nghệ. Vì vậy cô tới trạm xe buýt với Văn Thiển Hạ.
Chờ Văn Thiển Hạ lên xe buýt đi xa, cô mới từ từ đi về.
Không ngờ khi đi đến một giao lộ nọ thì thấy phía đối diện đậu một chiếc xe cực kỳ sang trọng, liếc mắt một cái là biết xe đắt tiền. Kỷ Nhiễm vốn chỉ tùy ý lướt qua, ai ngờ lại thấy Thẩm Chấp và một người phụ nữ sang trọng đứng ở đó.
Người phụ nữ này mang phong độ phụ nữ trưởng thành, chừng hơn bốn mươi nhưng nhờ chăm sóc tốt nên có cảm giác không rõ tuổi tác.
Đây là mẹ Thẩm Chấp?
Kỷ Nhiễm không nhịn được đánh giá người phụ nữ kia, nói thật thì nhìn hơi quen.
Thẩm Chấp nhìn người đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng đầy căm ghét: “Chuyện của tôi không liên quan đến bà.”
“Không liên quan tới tôi? Nói ra thì cậu phải gọi tôi một tiếng mẹ đấy.” Người phụ nữ cười khẩy nhìn anh, nhưng giọng nói bà ta lại rất ôn hòa.
“Bà xứng sao?” Thẩm Chấp lạnh mặt, thờ ơ đáp.
Nhưng người phụ nữ cao quý kia lại cười khẽ, bà ta đang cười nói những lời đắc ý nhưng nét mặt lại chứa sự đau đớn: “Phải làm sao đây, trong mắt mọi người chúng ta là mẹ con. Chẳng lẽ cậu còn muốn gọi bà điên kia là mẹ? Cậu cảm thấy có thể sao?”
Thẩm Chấp không mở miệng.
Nhưng Kỷ Nhiễm đứng sau lưng cậu, nhìn từ góc độ này lưng cậu thẳng tắp, xiết căng tới cực điểm.
Người phụ nữ kia vẫn chưa dừng lại: “Chuyện của cậu tôi phải quản, dù sao cậu cũng là con trai bảo bối của tôi mà.”
Rốt cục Thẩm Chấp cũng nặn ra một từ trong cổ họng: “Cút.”
Âm lãnh như vậy, tất cả sự hung ác trong người thiếu niên đều bị kích thích bùng nổ.
“Lại muốn đánh người à? Quả là một kẻ chứa dòng máu bẩn thỉu của người phụ nữ kia…” Rốt cục bà ta cũng xé lớp ngụy trang trên mặt, giọng nói trần ngập oán độc tới cực độ.
Thẩm Chấp xoay người, rời đi không chút do dự.
Bà ta muốn chọc giận cậu, một lần lại một lần, hết lần này tới lần khác. Cậu siết chặt nắm đấm của mình, bắp thịt toàn thân đều căng chặt tới cực điểm, trong mắt là thù hận không thể nào phá hủy.
Cậu không thể để cho bà ta được như ý.
Vì vậy cậu không chút do dự xoay người qua đường, chỗ qua này không có đèn xanh đèn đỏ nên cậu trực tiếp đi qua.
Lúc đến bên kia đường mới nhìn thấy Kỷ Nhiễm đứng ở một góc nhìn qua, trong mắt đều là kinh ngạc.
Lúc đứng đối diện Thẩm Chấp, đáy lòng Kỷ Nhiễm dâng lên suy nghĩ không hay rồi. Cô không cố ý nhìn lén, cô tới chỗ này chỉ để đợi lái xe nhà mình nên mới vô tình thấy cảnh này.
Cô không kịp rời khỏi, lại bị Thẩm Chấp vừa lúc bắt được.
Lúc này cô có cảm giác không thể nói thành lời. Thẩm Chấp mà đời trước cô biết là nam thần đứng đầu giới tinh anh, dù là đồng nghiệp nữ xuất thân danh giá, học trường học cao cấp thế giới cũng say mê anh.
Anh kiêu căng, ung dung, lạnh lùng, mãnh mẽ có thể nắm giữ tất cả mọi thứ.
Cô ghét Thẩm Chấp là vì anh rất ưu tú, vì quá mức mạnh mẽ.
Nhưng cậu thiếu niên đứng trước mặt cô vào giờ khắc này, trong mắt tất cả là hoảng hốt và đau thương, khiến cô nhớ tới những con thú nhỏ bị tổn thương.
Kỷ Nhiễm có cảm giác nào đó khó lòng diễn tả được.
Cô trơ mắt nhìn Thẩm Chấp bước từng bước tới trước mặt mình sau đó nắm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô đi nhanh rời khỏi.
Mãi tới khi cô bị cậu kéo mạnh tới trước một chiếc xe máy.
“Lên xe.” Cậu đưa nón đến trước mặt cô, ra hiệu cô đội vào.
Xe Thẩm Chấp chưa bao giờ chở ai khác nên chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, hiện tại cậu đưa nó cho Kỷ Nhiễm.
Kỷ Nhiễm không nhận, cô chớp chớp mắt nhẹ giọng nói: “Tớ phải về nhà.”
Nghe lén người khác nói chuyện nên bây giờ nói chuyện cô không dám nói to, thật sự rất chột dạ.
Đột nhiên Thẩm Chấp cười lạnh nhìn cô: “Cậu thấy được bao nhiêu?”
Kỷ Nhiễm lắc đầu: “Tớ chưa thấy gì cả.”
Chỉ thấy cảnh họ cãi nhau thôi.
Nghe giọng cô chột dạ chối đẩy, Thẩm Chấp cười xùy: “Nhỏ lừa đảo.”
Cậu biết cô thấy hết nhưng mà khoảng cách xa như vậy nên chắc không nghe được họ nói gì. Trên mặt Thẩm Chấp như chợt hiện một lớp ngăn lạnh lùng, lộ ra sự xa cách từ chối người ngàn dặm.
Cô không nghe được gì cả, nếu nghe được chắc cô sẽ càng muốn cách xa cậu hơn.
Thẩm Chấp cũng biết bản thân lúc này như thế nào, trốn học, đánh nhau, chơi bar, uống rượu, những gì một học sinh có thể làm không thể làm cậu đều làm cả. Một cô gái thông minh ngoan ngoãn như cô chắc chỉ mong cách cậu càng xa càng tốt. Nhưng càng như vậy cậu càng không muốn thả cô đi.
Di động Thẩm Chấp vang lên, cậu nghe máy, không biết đối phương nói gì mà cậu lại nhìn qua Kỷ Nhiễm.
“Được, tao tới liền.” Cậu cúi xuống, thấp giọng nói: “Được thôi, hôm nay chơi cái này.”
Cúp điện thoại, cậu không hề do dự, trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu cô. Kỷ Nhiễm muốn ngăn cản nhưng sức của thiếu niên quá lớn.
Cái mũ này vốn là của cậu, nó hơi lớn nên cậu ấn lên đầu Kỷ Nhiễm rất dễ.
Kỷ Nhiễm cam chịu nhìn cậu: “Chúng ta đi đâu?”
“Sợ rồi à?” Thẩm Chấp cười theo.
Vốn cả người mang hơi thở sắc bén nhưng nụ cười này vừa lên đã thoáng xuất hiện chút tùy ý ngây ngô của tuổi trẻ trong cậu, sự u ám kia bị xua đi không ít.
Ban đầu Kỷ Nhiễm không muốn tiếp xúc với cậu nhiều nhưng ánh mắt bi thương như thú con ban nãy của cậu lại làm cô mềm lòng.
Nói ra, cô thật sự không biết Thẩm Chấp của tuổi mười bảy đã trải qua những gì mới có thể trở thành Thẩm Chấp của tuổi hai bảy.
Hoặc là Thẩm Chấp năm hai bảy tuổi chính là anh sau khi tròng lên người tầng tầng lớp lớp áo giáp.
Nhưng mà thay đổi lớn như vậy, anh đã phải trải qua bao nhiêu chuyện.
Lúc Kỷ Nghiễm say mê suy nghĩ, Thẩm Chấp đưa tay gõ nhẹ lên nón cô. Đừng nhìn cậu gõ nhẹ thì không sao, Kỷ Nhiễm mang mũ bảo hiểm nên chỉ nhẹ gõ vậy thôi cũng khiến đầu cô ong ong cả lên.
Chờ lúc cô ngẩng đầu, ánh mắt Thẩm Chấp nhìn thẳng vào cô.
“Ở trước mặt tớ mà cậu nghĩ tới ai vậy?”
Kỷ Nhiễm nhìn cầu rồi bất ngờ nở nụ cười, thiếu nữ vốn đang mím nhẹ môi lúc này lại tươi cười thoải mái, đuôi mắt hơi cong cong lên, hiển hiện chút nghịch ngợm.
Trong đôi mắt to sáng ngời như có tia sáng phát ra.
Còn có thể nghĩ đến ai nữa chứ, nghĩ tới cậu đấy.
Cậu của tuổi 27.
Kỷ Nhiễm nghĩ mà thua rồi lại cảm thấy rất buồn cười, chỉ sợ ngay cả bản thân Thẩm Chấp cũng chưa từng nghĩ đến điều này.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Nhiễm: Tớ đang suy nghĩ về cậu!
Thẩm Chấp: Anh xin lỗi, bà xã em cứ nghĩ nhiều thêm nữa đi.