Đó là do y trúng xuân dược hiểu không!! Nếu không phải vì Trường Xuân Ti thì y sao có thể biến thành như vậy chứ?! Hơn nữa…
“Không phải mi bảo đã tự che lại à, sao lại biết ta nói cái gì hở?!!”
Hệ thống giả làm con trai, yên lặng khép vỏ lại cuộn người thành một cục, chỉ phát ra mấy tiếng lụp cụp.
Đỗ Cửu: “…” Ha ha, có giỏi thì mi cứ ở đó luôn đi!
Hoắc đại thiếu nhìn thiếu niên đang thở gập trong lòng mình, trên khuôn mặt sạch sẽ nhã nhặn bày ra vẻ lười biến mơ màng sau khi xuất tinh cực kỳ rõ ràng, đuôi mắt phớt hồng không tự biết được sự quyến rũ của nó, đôi môi bị gặm cắm tới đỏ bừng khẽ nhếch lên, hết sức mê hoặc người khác.
Phía dưới của hắn đã sớm cương cứng nhưng vẫn thong thả lấy khăn giấy trên đầu giường lau sạch ngón tay, giúp thiếu niên sửa sang lại quần áo sau đó còn dém chăn lại.
Đỗ Cửu nhắm mắt giả chết, như thể có ép tới mấy y cũng không mở mắt ra.
Thứ nhất là do y thật sự bị sốc vì chuyện này, thứ hai là theo bản năng muốn tiếp tục giữ thiết lập của Hoắc Cửu.
Ngoài dự đoán là baba chủ tịch dường như không có ý định tiếp tục mà nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Cửu đói chưa? Muốn ăn gì nào?”
Thấy Đỗ Cửu trầm mặc không đáp, hắn mới cúi người hôn lên trán y một cái, vừa chạm vào đã vội tách ra, nhưng lại toát ra sự dịu dàng cùng trân trọng tới tận cùng: “Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em cả, chỉ cần em đồng ý sau này nghe lời anh, không làm chuyện anh không thích thì anh sẽ thả em ra ngay, được chứ?”
Đỗ Cửu vẫn trầm mặc như cũ, chỉ là lông mi run run cùng đôi môi mấp máy làm lộ suy nghĩ của y.
Hoắc đại thiếu nhẹ nhàng nâng tay y lên vuốt ve ngắm nghía, giọng nói trầm thấp dễ nghe đầy dụ hoặc: “Tiểu Cửu ghét anh sao?”
Hắn nhìn chằm chằm chằm mặt Đỗ Cửu: “Em không lên tiếng nghĩa là chấp nhận em không ghét anh.”
Môi Đỗ Cửu mấp máy một chút nhưng vẫn không cất lời.
Hoắc đại thiếu khẽ cười một tiếng bên tai y: “Nếu như không ghét thì có nghĩa là thích rồi. Nhưng mà mặc kệ Tiểu Cửu nghĩ sao thì anh vẫn thích Tiểu Cửu, rất rất thích.”
“Em không ghét anh, lại càng không ghét khi bị anh hôn, thậm chí…” Tiếng nói hắn dần hạ xuống, để lộ ra mấy phần mờ ám dụ hoặc, hơi thở ấm nóng phải vào bên tai Đỗ Cửu, cực kỳ tình sắc, “Không phải rất có cảm giác sao?”
Mí mắt Đỗ Cửu run rẩy dữ dội, môi mấp máy, rốt cuộc nói ra hai từ: “Không có.” Trong đó còn lẫn vào mấy phần thẹn quá hóa giận.
“Không à?” Hoắc đại thiếu khẽ cười, “Vậy ai mới vừa làm bẩn tay anh thế nhỉ? Bé hư, xem ra anh phải phạt em thêm mới được.”
Đỗ Cửu lập tức mở mắt ra: “Không!”
“Anh…” Y dùng ánh mắt van xin nhìn Hoắc đại thiếu.
“Anh sẽ không ép em, cũng sẽ không làm em tổn thương.” Hoắc đại thiếu vịn chặt cằm y khiến y nhìn thẳng vào hắn, “Anh thích em như vậy, yêu em như vậy thì sao lại nỡ làm em tổn thương chứ.”
“Nhưng mà Tiểu Cửu.” Hắn mơn trớn cánh môi y, ánh mắt nóng rực nguy hiểm, “Anh không chắc mình có thể nhịn được bao lâu nữa, anh mong em có thể cẩn thận suy nghĩ thật kỹ, sau đó trả lời anh được không.”
“Vì sao chứ?” Cuối cùng Đỗ Cửu cũng không nhịn được mà hỏi, “Vì sao lại là em?”
Hoắc đại thiếu nhẹ nhàng mút lấy môi y hai cái, ánh mắt chứa ý cười: “Vì sao lại không thể là em? Từ khoảnh khắc anh nhìn em đánh đàn kia anh đã biết được, em sẽ là của anh, Tiểu Hoa nói đúng, em là thiên sứ, là thiên sứ chỉ thuộc về anh.”
Đỗ Cửu mím môi, trên mặt hiện ra một chút không biết phải làm sao, trong lòng thầm mắng một tiếng đệch mịa, cho nên là vì y diễn hăng quá sao?
“Anh nhìn em lớn lên, hiểu hết tất cả về em, cũng là người biết rõ em nhất, không ai khác có thể xứng với em hơn anh.” Hoắc đại thiếu tiếp tục tẩy não nói, “Chỉ cần em gật đầu đồng ý thì anh đảm bảo sẽ ở cạnh em mãi, trừ khi chính em buông tay trước, nếu không anh tuyệt đối sẽ không bao giờ rời khỏi em, nơi này vĩnh viễn là nhà em, như vậy không tốt sao?”
Trong lòng Đỗ Cửu không hề dao động, thậm chí có hơi buồn cười, baba chủ tịch không đi làm diễn giả thật sự là lãng phí tài năng, không thể không nói hắn thật sự nhìn thấu được nội tâm Hoắc Cửu, nếu hôm nay trước mặt hắn là Hoắc Cửu thật thì nói không chừng sẽ lập tức đồng ý ngay tức thì.
Đáng tiếc hiện tại trước mặt hắn là Đỗ Cửu, những thứ hắn nhìn được tới giờ chỉ là dáng vẻ mà Đỗ Cửu giả vờ ra.
Hiện giờ trước mắt Đỗ Cửu bày ra hai con đường, một là tiếp túc đóng vai Hoắc Cửu tới tận khi cốt truyện kết thúc thoát khỏi thế giới này, tuy rằng tình tiết bị đổi nhưng chỉ cần thiết lập nguyên vẹn thì thế giới vẫn sẽ tiếp tục vận hành, điểm tích lũy theo đó về tay, hai là lập tức tự sát.
Cân nhắc hồi lâu y chọn số 1.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi y ra khỏi phòng tối, nếu lại thất bại thì chưa nói tới chuyện bị đồng nghiệp cười chê, chính bản thân y cũng không chấp nhận nổi.
Y có thể nhịn tận 300 năm ở thế giới của Tần Cửu Chiêu thì nề hà gì mấy năm ngắn ngủ ở nơi này, nếu không phải cuối cùng Tần Cửu Chiêu thật sự quá đáng thì y vốn đã định cố chịu tới kết thúc.
Nhẩm tính thì cốt truyện thế giới này kết thúc khi nữ chính 19, Hoắc Cửu 22 tuổi, nói cách khác thì chỉ cần kiên nhẫn 5 năm là có thể rời đi.
5 năm so với 300 năm quả thực không tính là gì.
Huống hồ tình hình phải đối mặt ở hai thế giới cũng không giống nhau, ở thế giới Tần Cửu Chiêu y thật sự không thể phản kháng được, còn thế giới này chưa đến mức đó.
Đương nhiên quan trọng nhất là y không muốn tự sát, vì để khích lệ tiềm lực của người nhập vai nên có quy định rằng nếu dùng cách tự sát để thoát khỏi thế giới thì không những không nhận được điểm tích lũy mà còn bị trừ ngược lại, y vốn đã chả còn điểm nào, nếu chuyến này tự sát chẳng phải là thành âm sao.
Hơn nữa tự sát đâu phải chuyện đơn giản, mặc kệ là chọn cách gì thì đều cực kỳ đau đớn, cảm giác đau đớn khi tự bạo ở thế giới trước tới bây giờ y vẫn còn nhớ rõ, thật sự không muốn phải trải qua thêm lần nữa.
Cho nên tựu chung lại y chọn 1, ở lại tiếp tục đóng vai Hoắc Cửu, chỉ cần trước khi cốt truyện kết thúc kiên trì không OOC thì bảo đảm điểm sẽ về tay.
5 năm thôi mà, chớp mắt cái là qua ngay!
Nghĩ thông mấy chuyện kia, y mới sợ sệt nói nhỏ: “Em, em, em phải suy nghĩ lại đã…” Cuối cùng y nhìn thẳng vào Hoắc đại thiếu, hốc mắt phớt hồng, “Có thể cho em một ít thời gian không? Em hứa sẽ nghĩ thật kỹ ạ.”
Vẻ mặt Hoắc đại thiếu không biết đang nghĩ gì.
“Anh…” Đỗ Cửu nhíu chặt mày, vẻ mặt cầu xin.
“Ba ngày.” Hoắc đại thiếu buông cằm y ra, vuốt ve mặt y, “Anh chỉ cho em được ba ngày thôi.” Thấy Đỗ Cửu còn muốn xin thêm, lại gẩy gẩy dây xích trên cổ tay y làm nó vang lên leng keng, “Khi nào em nghĩ xong rồi thì khi đó anh sẽ mở nó ra giúp em.”
Mặt Đỗ Cửu trắng bệch, không nói tiếng nào.