Bởi vì màn trao đổi vừa rồi nên bầu không khí có chút ngưng trệ, sau đó khi bắt mạch, lão phu nhân cũng cố ý cứu vãn, dè dặt nói: “Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, vốn không muốn quấy rầy trong cung, ngặt nỗi người nhà lo lắng, thật sự làm phiền hai vị Thái y.”
Hà Nguyên Kiều trưng ra nụ cười chuẩn không chê vào đâu được: “Ngài nói đến đâu rồi ạ, Công gia là rường cột của quốc gia, ngay cả bệ hạ cũng coi trọng, đâu thể nói làm phiền?”
Hồng Văn tận chức trách viết ký lục, dường như không cảm giác ánh mắt sắc bén của Định Quốc Công dừng trên đỉnh đầu.
Đây nhằm nhò gì? Khi hắn trêu đùa Hoàng tử ở trong cung, số lần bị Long Nguyên Đế trợn mắt nhìn chằm chằm còn thiếu sao? 😆
Chẳng mấy chốc, Hà Nguyên Kiều kết thúc phần khám bệnh, đúng như lão phu nhân tự nói, thật sự không có gì nghiêm trọng. Dù sao cũng là người lớn tuổi, sức khỏe giảm sút, những căn bệnh tích tụ trong quá khứ sẽ quay trở lại khi thời tiết thay đổi. Những căn bệnh này không thể loại bỏ gốc rễ, điều Hà Nguyên Kiều có thể làm cũng chỉ kê đơn điều trị mà thôi.
Phủ Định Quốc Công có phòng dược riêng, Hồng Văn vừa giao ra đơn thuốc là Hà Nguyên Kiều đứng dậy cáo từ ngay, nói rõ không tiện ở lâu để tránh thị phi. Bà còm đăng ở wattpad.
Lão phu nhân hơi do dự, sau đó chỉ vào một người phụ nữ vác bụng to đùng trong đám người: “Nói tới đây, còn có một chuyện muốn quấy rầy Tiểu Hà Thái y. Đó là trưởng tôn tức của ta, bởi vì là thai đầu, mấy ngày nay thân mình phá lệ không dễ chịu, làm phiền Tiểu Hà Thái y xem một chút.”
Chuyện đến hiện giờ, có gì mà không rõ?
Hiển nhiên chứng ho của lão phu nhân phát tác chỉ là chiêu thức che mắt, mục đích chân chính là bắt mạch cho cháu dâu của Định Quốc Công.
Thể theo quy củ, vợ chồng Định Quốc Công mới có thể mời thái y, đến đời của Thế tử cũng có thể thơm lây, nhưng đời thứ ba thì đã thành ‘danh không chính ngôn không thuận’. Trừ khi bệnh tình thật sự nguy kịch thì các lão nhân mới cược mặt già để trình thẻ bài thỉnh Thái y.
Cho nên phủ Định Quốc Công quyết định nghĩ ra biện pháp này: Lão phu nhân cầu Thái y bắt mạch, sau khi chấm dứt thuận tiện xem một chút cho cháu dâu nhà mình, coi như không tính vi phạm quy củ chứ gì?
Sau đó ra ngoài có thể khoe khoang với người ta, ngay cả cháu dâu có thai đều do Viện phán của Thái Y Viện bắt mạch, được vinh dự biết bao!
Bàn tính như ý của họ gõ vang vang, thầm nghĩ hai vị Viện phán đều cực kỳ tinh thông phụ khoa, bất kỳ vị nào ra mặt đều vừa bảo đảm bình an vừa có thể diện. Khổ nỗi Long Nguyên Đế chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, chẳng phái vị nào… 😏
Truyện đăng ở nhà bà còm, wattpad. Lời vừa nói ra, cô gái ngồi ngay bên dưới lão phu nhân tái mặt, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tổ mẫu, chuyện này…”
Cô gái mặc váy áo thêu hoa mẫu đơn với nhụy bằng chỉ vàng đính trân châu, cổ tay đeo vòng bạch ngọc, mái tóc đen nhánh không có quá nhiều trang sức do tuổi nhỏ nhưng mỗi món đều rất tinh xảo, rõ ràng được ưu ái cực kỳ.
Lão phu nhân quét mắt liếc cô gái, hơi lộ vẻ không vui.
Cô gái cắn cắn môi, cuối cùng không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại bất an như có nồi nước đang sôi.
– – — Nếu không do bệ hạ bày mưu đặt kế, vừa rồi vị tiểu đại phu kia sao có thể kiên cường như thế?
Rốt cuộc, quân thần có khác!
Tổ phụ cũng vậy, tổ mẫu cũng thế, cứ mãi lên mặt, thật sự… quá hồ đồ!
“A Vũ, tới đây!” Thế tử phu nhân ngồi phía sau sợ nữ nhi chọc lão phu nhân không vui, vội vàng kêu.
Tiết Vũ thưa vâng, cúi đầu đi qua.
Hà Nguyên Kiều cười ha hả đáp ứng, quả nhiên một lần nữa ngồi xuống bắt mạch. Mặt Tiết Vũ lại bắt đầu trắng bệch, lòng bàn tay che khuất trong ống tay áo toát mồ hôi lạnh.
Mấy năm nay cô dần trưởng thành, bắt đầu đi theo trưởng bối trong nhà ra ngoài giao thiệp, cũng nghe được một số lời đàm tiếu về gia đình mình nên khó tránh khỏi hoang mang. Cô cũng nhiều lần đặt vấn đề với cha mẹ trưởng bối nhưng mọi người đều cười trừ và không thèm để bụng.
“Chúng ta chính là công thần khai quốc, vì e ngại miệng thiên hạ nên Hoàng Thượng chẳng dám làm gì chúng ta.”
Nhưng Tiết Vũ không tin, thậm chí càng hiểu nhiều càng sợ hãi.
Những ví dụ ‘Qua cầu rút ván’ trong lịch sử còn thiếu hay sao? Dẫu có công lớn thì thế nào? Hiện tại Thái Tổ Hoàng đế ở đâu? Người ngồi trên long ỷ bây giờ chính là tôn tử của Thái Tổ đấy! Tình nghĩa giữa bạn bè thân thích đều sẽ có ngày phai nhạt chẳng còn, huống chi cách những hai đời…
Nếu quả nhiên không bực, vậy thì ba phủ Quốc công kia biến đâu rồi? Vì sao phủ Trấn Quốc Công từ bỏ cuộc sống vinh hoa, đột nhiên bắt đầu khiêm tốn, còn lùa nam đinh nhà mình ra biên quan rèn luyện. Là chê cuộc sống ở kinh thành không thoải mái hay sao?
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ thậm chí nhịn không được run rẩy.
Thế tử phu nhân ngồi bên cạnh thấy vậy, vội quan tâm sờ tay con: “Bị lạnh à?”
Tiết Vũ rặn ra nụ cười khô khốc, cân nhắc nói: “Mẫu thân, làm phiền hai vị Thái y vất vả đi một chuyến, chúng ta có nên chuẩn bị chút tạ lễ không ạ?”
Thế tử phu nhân nghe vậy nhíu mày, hiển nhiên vừa nãy thấy Hồng Văn “Làm càn” khiến bà không cao hứng: “Đứa bé ngoan, con có tấm lòng nhân nhậu như vậy là đáng khen, nhưng họ không được phép tùy tiện nhận quà đâu.”
Tuy nói như thế, nhưng thật ra chỉ cần Thái Y Viện phụng chỉ đến khám bệnh tại nhà, gia đình người bệnh ít nhiều gì đều chuẩn bị quà cảm tạ, coi như tỏ lòng kính trọng hoàng gia.
Tiết Vũ biết dẫu mình ăn ngay nói thật thì trưởng bối cũng chỉ chê cười mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không thể chấp nhận được.
Có câu “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”, rốt cuộc Long Nguyên Đế cách quá xa, muốn hiểu biết tình huống của các thần tử bên ngoài dễ nhất là nghe người dưới báo cáo. Nếu có thể mượn sức hai vị Thái y này, nhờ họ có cơ hội thay nhà mình nói tốt vài câu, không chừng còn có thể cứu vãn được chút đỉnh.
Ít nhất, chỉ cần không chơi trò “Dậu đổ bìm leo” là được.
Lui vạn bước mà nói, cho dù chỉ vì ích lợi của chính bản thân, giao hảo với vài vị thái y chẳng phải rất tốt hay sao?
Thấy sắc mặt Tiết Vũ không vui, Thế tử phu nhân cho rằng con gái hiếm khi muốn ra chủ ý mà lại bị mình bác bỏ thật mất mặt, vội sửa lời: “Được, theo ý con. Vậy con nói nên đưa quà lễ gì cho phải?”
Tiết Vũ không rảnh để ý đến giọng điệu như dỗ con nít của mẫu thân, chỉ cảm thấy có thể đạt tới mục đích là tốt rồi.
“Cũng không cần quá mức đâu ạ. Nhà chúng ta có đầu bếp rất giỏi mà, nếu đã qua giờ cơm thì không tiện giữ họ dùng bữa, chi bằng đưa chút điểm tâm tinh xảo, tiện cho hai vị Thái y lót dạ trên đường về. Nếu được, chúng ta có thể tặng mấy xấp vải gấm, mấy thứ dược liệu hiếm có.”
Sau đó, khi Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều rời đi, Tiết Đại cô nương đích thân dẫn người đưa đến cửa phòng, chỉ vào hộp đồ ăn bốn tầng thật to trong tay nha hoàn: “Tuy nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nhưng dù gì cũng vất vả hai vị Thái y đi một chuyến. Xin nhận một ít điểm tâm coi như tâm ý.”
Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đều hơi kinh ngạc, không ngờ nhà này vẫn còn một người sáng suốt.
Đáng tiếc là một tiểu cô nương không thể vào triều làm quan.
Điểm tâm thì không sao, ngặt nỗi những cuộn gấm vóc tươi sáng đẹp đẽ quá quý giá xa xỉ, dược liệu cũng cực kỳ hiếm có nên Hà Nguyên Kiều trực tiếp cự tuyệt.
“Cô nương, họ chỉ là hai đại phu mà thôi, tội gì cô nương phải ân cần tiễn họ ra cửa.” Chờ hai người Hồng Văn vừa đi, nha hoàn hầu hạ bên người Tiết Vũ lầu bầu.
“Câm mồm, lời nói như vậy đừng để ta nghe được lần nữa.” Tiết Vũ nghiêm mặt, lạnh lùng mắng, “Thường ngày ta thật quá dung túng các ngươi, khiến các ngươi chẳng biết trời cao đất dày.”
Thấy nha hoàn kia hãy còn chưa phục, Tiết Vũ không khỏi thở dài, không biết là nói cho nha hoàn kia nghe, hay nói cho người trong nhà nghe: “Thái Y Viện đại biểu cho mặt mũi hoàng gia, chưa bàn đến chuyện khác, ngay cả vị trẻ tuổi kia dù chỉ là Lại mục nhưng cũng có chức vị chính thất phẩm đàng hoàng, nếu ở trên phố gặp phải, chẳng lẽ các ngươi không cần hành lễ vấn an?”
“Muội muội thật sự lo lắng quá nhiều,” Một thanh niên trông giống Tiết Vũ sáu bảy phần đi ra, nghe vậy khinh thường nói, “Những người như chúng ta cần gì tranh đua chức quan với kẻ khác?”
Tiết Vũ dậm dậm chân, nhịn không được phản bác: “Nếu đã như thế, lúc trước huynh trưởng cần gì phải gian khổ học tập, nhất định muốn cầu công danh?”
Chẳng phải vì núp bóng tổ tiên sẽ không vững chắc?
Nụ cười của thanh niên kia lập tức tắt ngúm, phớt lờ em gái tự mình hất mành vào nhà.
Lời này thật sự chọc đến nỗi đau của hắn.
Thời trẻ, người trong nhà định xin một chức quan nhờ ân ấm, cơ mà hắn tâm cao khí ngạo lại sĩ diện, cảm thấy bản thân có tài năng xuất chúng, khăng khăng muốn tiến thân bằng con đường khoa cử. Định Quốc Công thấy hắn có chí khí nên cũng không ngăn cản, còn đặc biệt mời danh sư đến dạy dỗ, sau đó đưa vào Thái Học Viện học hành.
Ai ngờ nhoáng lên mấy năm qua đi, hắn thi năm lần bảy lượt không đạt được kết quả tốt, hiện giờ đã hai mươi ba tuổi mà chỉ đậu tú tài. Nếu muốn tiến thêm một bước thật sự khó như lên trời.
Thấy Đại công tử bị chọc tức, nha hoàn của Tiết Vũ không khỏi khuyên nhủ: “Cô nương hà tất như thế? Đâu thể vì người ngoài mà làm tổn thương hòa khí trong nhà.”
“Ngươi nào biết nỗi khổ tâm của ta, đâu phải ta vì người ngoài!” Chứng kiến từng chuyện đều nói không thông, Tiết Vũ chỉ cảm thấy miệng mồm đắng nghét.
Suốt bao nhiêu năm Đại ca thi khoa cử vô vọng, sớm đã dần dần không còn ý chí chiến đấu, bắt đầu há mồm ngậm miệng “Những người như chúng ta”. Ngặt nỗi ‘Một cột chẳng chống vững nhà’, hiện tại vinh hoa phú quý của toàn gia tộc đều trói buộc vào một người, giống như thanh kiếm treo bằng sợi tơ nhện. Nếu sau này ông nội thật sự mất đi thánh sủng, hoặc cưỡi hạc đi về phía Tây, đại gia tộc phải đi con đường nào?
Người trong nhà xem thường thái y, nhưng vị tiểu Lại mục kia trông không lớn hơn mình bao nhiêu, thế mà đã là vị quan thất phẩm chân chính…
Ôi!
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ lại thở dài, đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt.