Đó chính là Tiểu Bạch bị Tiểu Mật lần nữa cưỡng chế mà lôi ra.
Tiểu Mật nói: Để con đưa đệ tử của con cho người xem qua nha. Cửu Cửu nhất định phải giúp con đó.
Tiểu Bạch lúc này vì bất ngờ cũng lên tiếng: Tiểu Sư phụ có thể nào nói trước với đệ tử một tiếng để đệ tử sẽ chuẩn bị rồi ra mà. Có trốn trong đó, không ra đâu. Mà tiểu sư phụ cứ bất ngờ đẩy đệ tử ra vậy. Làm đệ tử té ngã đau hết cả mình. Huhu, vừa nói hắn vừa khóc thật, nước mắt lã chả. Đau quá ah, hắn than thở không ngớt, cũng không biết làm sao để xoa cho bớt ê ẩm. Vì tay hắn có sử dụng được đâu.
Tiểu Mật thấy đệ tử khóc mà cảm giác có lỗi. Nàng nói: Sư phụ xin lỗi ngươi, được chưa, tại sư phụ gấp quá quên nói, dùng lực hơi mạnh làm ngươi té ngã. Để ta thoa cho ngươi hết đau nha. Nói xong, nàng ngồi xuống một tay dùng linh lực truyền vào người hắn, một tay lại thoa khắp người cho hắn. Nàng hỏi ngươi còn đau ở đâu, nói ta. Sư phụ sẽ giúp ngươi. Nói vậy, nhưng nàng không khỏi lầm bầm với hắn: Sao ngươi yếu thế chứ, ta tốn biết bao nhiêu nội lực, linh lực mà sao ngươi dễ bị thương, dễ đau vậy chứ. Miệng nói, nhưng hai tay nàng vẫn giúp đệ tử giảm đau. Còn hắn cũng chả nói gì hay trách móc thêm mà nhắm mắt hưởng thụ nàng đang xoa bóp hắn.
Một màn trước mắt làm cho Diệp Thanh Vũ bất ngờ lẫn kinh ngạc. Càng kinh ngạc hơn người vừa lăn ra, đệ tử Tiểu Bạch của Tiểu Mật sao giống y Đàm Đài Tẫn như hai giọt nước. Có khác là thần thái của Tiểu Bạch so ra còn yếu ớt hơn Đàm Đài Tẫn rất nhiều khi hắn còn là hoàng tử, con tin nước Thịnh. Tiểu Bạch chỉ giống mỗi hình hài, vóc dáng, bề ngoài của Đàm Đài Tẫn. Còn tính cách thì trái ngược hoàn toàn. Đàm Đài Tẫn lúc xưa, dù là hoàng tử mất nước, con tin nước Thịnh, ở rể Diệp phủ, không có gì trong tay, yếu ớt, bị bắt nạt, kinh bỉ, vùi dập đủ đường, lại ăn cơm thừa canh cặn đói rét, ăn nhờ ở đậu, bần cùng nhất cũng không hề có bộ dạng nhu nhược, yếu ớt, uỷ khuất này. Lúc đó hắn chỉ có một dạng lãnh khốc, chả quan tâm chung quanh, đặc biệt cũng chả bao giờ thấy hắn khóc lóc không ra gì như này. Dù bị khốn khổ hắn cũng không khóc lóc. Phải nói là lãnh đạm cực kỳ. Còn đây là gì vậy, chắc chắn không phải Đàm Đài Tẫn rồi.
Sau một hồi ngạc nhiên, Diệp Thanh Vũ bình tĩnh lại nói. Đây là đệ tử con sao. Con có thể tránh ra để Cửu Cửu xem cho đệ tử con không. Hắn nói xong tiến về phía Tiểu Bạch.
Lúc này, Tiểu Mật gật đầu đứng lên nhường chỗ cho Diệp Thanh Vũ.
Thấy Diệp Thanh Vũ lại gần Tiểu Bạch chỉ nhìn chứ cũng không mấy biểu cảm, ngoài nước mắt trên mặt chưa khô hết.
Tiểu Mật nói đây là Cửu Cửu của ta. Ngày ấy rất am hiểu về tiểu yêu. Ta nhờ người xem ngươi bị làm sao, để có hướng giúp ngươi tu luyện nhanh hơn.
Tiểu Bạch gật đầu cũng không ý kiến gì. Hắn nói, Tiểu sư phụ muốn nói sao cũng được, làm gì cũng được ah.
Diệp Thanh Vũ tiến đến gần hơn, hắn dùng linh lực soi qua Tiểu Bạch. Giờ thì hắn đã biết. Tiểu Bạch chính là sợi tơ tình trong tim Đàm Đài Tẫn. Vì từng nhìn thấy qua sợi tơ tình của Phiên Nhiên, nên hắn nhìn là biết Tiểu Bạch là sợi tơ tình. Thì ra lúc đó, trước khi tuẫn táng hy sinh. Đàm Đài Tẫn muốn để lại sợi tơ tình, chút tình cảm của hai người cho Lê Tô Tô làm kỷ niệm. Nên hắn đã rút sợi tơ tình trong tim để vào Vảy Hộ Tâm đi cùng Lê Tô Tô. Thì ra là hắn muốn dùng tình cảm của hắn để đi theo bầu bạn, bảo vệ nàng. Nhưng rất tiếc, là tơ tình của Đàm Đài Tẫn vốn đã bị thương, yếu ớt, không còn nguyên vẹn. Lúc xưa, Lê Tô Tô vì ngăn cản Ma Thần hồi sinh, mới gieo tình cảm và sợi tơ tình vào tim Đàm Đài Tẫn, sau đó dùng nó để tạo nên Đinh Diệt Hồn để huỷ Tà Cốt. Vì thế mà bản thân sợi tơ vừa yếu, vừa không có linh lực vì Tô Tô đã sử dụng để tạo Đinh Diệt Hồn. Nhưng vì chấp niệm Đàm Đài Tẫn quá yêu Tô Tô nên sợi tơ đó không biến mất. Sau này bị đinh Diệt Hồn đâm, bị tổn hại tâm mạch, đau đớn suốt 500 năm. Thì sợi tơ tình đó cũng chẳng nguyên vẹn, cũng không thể tạo được hay nhận được linh lực. Sau này, Đàm Đài Tẫn cố gắng dùng linh lực duy trì nối lại sợi tơ tình để lại cho Lê Tô Tô.
Diệp Thanh Vũ soi thấy sợi dây tơ tình này bên trong đã quá tổn thương, không còn lành lặn. May mắn là do linh lực vảy hộ tâm cao, cùng với chấp niệm tình cảm của Đàm Đài Tẫn mới miễn cưỡng sống sót dưới hình dạng của Đàm Đài Tẫn. Nên sống được là may, chứ nói gì đến tu tập hình người, khoẻ mạnh. Dù có tu tập chăm chỉ hàng ngàn, hàng vạn năm thì sợi tơ tình này cũng không thể có chân, tay hoàn chỉnh được. Cũng chẳng thể mạnh lên được. Sợi tơ tình này sớm có thể tan biến nếu vảy hộ tâm mất linh lực. Cả đời sợi tơ tình này chỉ sống được như vậy và phụ thuộc vào vảy hộ tâm.
Giờ hắn bối rối không biết thông báo sao cho Tiểu Bạch. Càng không biết làm sao để đối mặt với Lê Tô Tô. Trong thâm tâm hắn đã chắc đến 90% Lê Tô Tô chính là Diệp Tịch Vụ. Nếu Diệp Tịch Vụ biết được sự thật vì nàng tạo ra đinh diệt hồn một vạn năm trước, mới khiến sợi tơ tình của Đàm Đài Tẫn hôm nay yếu vậy và vô phương cứu chữa. Sống chết tan biến cũng là sớm thôi.
Huống hồ gì thể xác, nguyên thần của Đàm Đài Tẫn đã tan biến hoàn toàn rồi, không còn xót lại gì. Nay chỉ xót lại cái thần thức yếu ớt miễn cưỡng này. Mang hình hài không trọn vẹn của Đàm Đài Tẫn mà sống tàn phế, vô tri vô giác. Lê Tô Tô mà biết sự thật liệu có đủ dũng cảm đổi mặt, đủ dũng cảm sống tiếp không hay sẽ đau khổ dày vò.
Không được, không thể để Lê Tô Tô phát hiện việc này được. Thà để tỷ ấy sống hy vọng, có ngày tìm được lại Đàm Đài Tẫn, chứ không thể để hiện thực này xuất hiện làm mất ý chí sống của tỷ ấy được.
Hắn quay qua hỏi Tiểu Mật: Mẹ con có biết trong Vảy hộ tâm có tiểu yêu không.
Hắn nghĩ chắc là Lê Tô Tô chưa phát hiện ra đi, chứ biết sẽ không bao giờ để Tiểu Mật cầm nó đi.
Tiểu Mật nói:Mẹ con không biết. Con cũng không có ý định nói. Con muốn dạy để tử của con thành người, giỏi giang, mạnh mẽ con mới nói với mẹ. Chứ đệ tử con vô dụng vậy, sao con dám nói.
Hắn cũng nói với Tiểu Mật: Uhm, đúng thế. Các con phải giữ bí mật này đến khi nào đệ tử của con lớn mạnh, giỏi giang rồi nói. Chứ ai mà đưa đệ tử yếu vậy đến trước mặt mẹ xấu hổ lắm. Con yên tâm, Cửu Cửu đã soi ra được bệnh của đệ tử con rồi. Do tiền thân của đệ tử con là tiểu yêu mà căn cơ quá yếu, trước đó cơ thể bị thương. Nên giờ sức khoẻ rất yếu. Con muốn đệ tử con mạnh thì cần thời gian tu bổ căn cơ. Con cứ mỗi ngày cùng đệ tử con tu luyện như từ trước đến nay, để bổ sung căn cơ, tu bổ linh lực. Tu luyện thành tay chân từ từ.
Còn Cửu Cửu sẽ tìm hiểu thêm cách để cải thiện nhanh hơn cho đệ tử của con. Nay để ta phải biến đổi hình dáng của đệ tử con thành hình dáng khác. Thì khi tu tập nó nhanh hơn. Không thể để hình dáng như vậy, tu tập rất khó thành công. Cửu Cửu sẽ biến đệ tử của con thành cái cây thay vì tiền thân là sợi tơ. Như vậy quá trình nhanh hơn. Sau này ai hỏi con, lỡ mẹ con phát hiện có hỏi, con cũng đừng nói sợi tơ, cứ nói là tiền thân là cây nha
Tiểu Mật chung qui thấy cũng đúng, sợi tơ gì đó yếu quá. Còn cái cây ít ra có gốc rễ, lại có được ít tu vi cao cấp hơn sợi tơ yếu ớt gì đó. Nên nàng gật đầu.
Tiểu Bạch thì khỏi nói, hắn chỉ cần nghe theo lời tiểu sư phụ là được. Hắn cũng đâu biết hay quan tâm đến hình dạng bề ngoài của hắn giống ai đâu.
Diệp Thanh Vũ thi triển pháp thuật để biến hình lại cho tiền thân hình dáng của Tiểu Bạch. Khi biến thành tiền thân khác thì hình dạng, khuôn mặt của sợi tơ tình cũng thay đổi. Bây giờ, Tiểu Bạch đã không còn giống hình dáng, khuôn mặt của Đàm Đài Tẫn mà đã thay đổi hoàn toàn không ai nghĩ là nhìn thấy Đàm Đài Tẫn khi nhìn Tiểu Bạch. Diệp Thanh Vũ sợ có một ngày Lê Tô Tô phát hiện tiểu yêu trong vảy có hình dạng Đàm Đài Tẫn sẽ đi tìm hiểu sâu hơn. Như vậy thì tìm được sự thật đau lòng sẽ không gượng nổi.
Hình dáng, khuôn mặt tất cả đều đã thay đổi, nhưng chả ai quan tâm.. Còn hai cô nương kia thì xem là bình thường nên không mấy để ý. Tiểu Bạch càng chả quan tâm.
Diệp Thanh Vũ thì thầm: Đàm Đài Tẫn có lẽ như thế này là điều ngài mong muốn nhỉ. Chắc ngài không muốn làm tỷ tỷ ta đau lòng. Ngài đã hy sinh vì chúng sinh vì tất cả mọi người. Nhưng rồi người sống cũng nên ôm hy vọng mới có động lực sống tiếp tục. Như ngài luôn nghĩ nguyên thần tỷ tỷ ta còn tồn tại, ngài mới sống tiếp để lặn lội sông Nhược Thuỷ tìm kiếm. Có hy vọng đó, ngài mới sống được qua 500 năm bị bào mòn. Nay thần không thể cắt đứt hy vọng mong manh của tỷ tỷ được. Tỷ tỷ sống được là vì hy vọng tìm thấy ngài ở thời gian không xa. Nên thần không thể tàn nhẫn cho tỷ biết sự thật. Nhưng thần sẽ tìm cách, làm cho sợi tơ tình của ngài khoẻ mạnh hơn.
Ta cũng xin lỗi tỷ tỷ, xin lỗi Tiểu Mật. Ta không thể để cho hai người biết sự thực tàn nhẫn này. Có những việc vô tri là tốt. Hai người cứ hy vọng sẽ tìm được lại Đàm Đài Tẫn đi. Hai người cứ hy vọng ngài ấy ít nhất còn sống đâu đây trên thế giới này.
Có chút thương xót nhìn về phía sợi tơ tình. Nhưng lại bắt gặp sự vô tư của nó, Diệp Thanh Vũ bỗng thấy thực an ủi. Hắn nói, con đưa Tiểu Bạch vào vảy nghỉ ngơi đi. Đừng có quá nghiêm khắc với nó. Cứ từ từ sẽ được.
Tiểu Mật gật đầu.
Còn Tiểu Bạch hắn biến thành cái cây bay vào trong Vảy. Hắn giờ thì chỉ cần ngủ, cũng chả quan tâm là cây hay sợi gì.