“Làm gì đấy?” Văn Thời mấp môi.
“Anh muốn vô hả?” Hạ Tiều cũng không dám lên tiếng, chỉ mấp môi trả lời, mới vậy thôi mà đã run lẫy bẫy.
“Chỗ đó có khóa.”
“Có khóa thì sao?”
“Ở trong lồng, đồ bị khóa lại chắc chắn rất quan trọng.” Văn Thời nói.
“Tại sao?”
“Vì đây là tiềm thức của chủ lồng, đã trong tiềm thức rồi mà còn không quên giấu đồ, cậu nói thử xem?” Văn Thời tức mình hỏi ngược lại.
Nhiều lúc, tìm ra chỗ bị khóa có nghĩa là mình đã cách bước thoát khỏi lồng không còn xa.
Văn Thời dọc theo cuối giường, lặng lẽ tới gần bên đó.
Cuối cùng anh cũng cảm nhận được điểm tốt của búp bê, đó là có thể đi lại khắp nơi, ngã cũng không bể nát vì cả người mềm mại, còn không để lại tiếng bước chân nữa.
Nghĩ vậy, tâm trạng của anh đỡ hơn nhiều, lại cảm thấy lời Tạ Vấn nói cũng khá có lý.
Còn chưa tới mặt bàn, Văn Thời đã sử dụng chỉ trong tay.
Nếu một sợi dây rơi vào trong tay một vị rối sư lợi hại, thì người nọ chỉ cần cử động ngón tay một cái là đã có thể làm ra rất nhiều chuyện. Trình độ hiện giờ của Văn Thời đã giảm xuống chút ít, nhưng nó vẫn là một công cụ tốt.
Thấy một đầu khác của sợi dây quấn lên ổ khóa đó, Văn Thời lại túm một phát, đầu cọng chui vào ổ khóa.
Khi cuối cùng cũng đi tới trước bàn đọc sách và chuẩn bị mở ổ khóa ra, anh thoáng thấy hình như có dáng ai là lạ kế bên bàn.
Rèm cửa sổ trong phòng mở rộng, ánh trăng xanh sáng lờ mờ bên ngoài chiếu nghiêng vào. Chỗ bên cạnh Văn Thời có vài cái bóng —— bàn đọc sách, cửa sổ, hai con búp bê vải là cậu và Hạ Tiều…
Vậy tự nhiên lòi ra ai nữa?
Văn Thời đột ngột ngước đầu, nhìn thấy bé trai đang đứng kế bên với vẻ mặt vô cảm, tay giơ cao một cái dùi.
Hồi chiều, cái dùi đó còn nằm trên bàn bát tiên trong phòng khách, vốn dùng để đâm rối gỗ. Theo cách nói của rối sư, nó được gọi là dùi câu linh. Với độ bén của mình, đâm thủng một người cũng không thành vấn đề.
Tròng mắt đen rỗng của bé trai chuyển như không chuyển, nhìn chòng chọc vào Văn Thời, cái dùi nằm ngay bên trên, chỗ bén nhất hướng xuống đôi mắt của Văn Thời.
Khoảnh khắc cái dùi sắp đâm xuống, Văn Thời siết chặt sợi dây quấn trên tay rồi đột ngột kéo một cái.
“Đùng ——” một tiếng động cách đó không xa vọng tới, hình như vừa có thứ gì dó chợt đổ.
Bé trai bị mất tập trung, tròng mắt từ từ chuyển sang một bên, nhìn chằm chằm tủ đầu giường.
Ngay lúc này, ổ khóa dính với sợi dây trong tay Văn Thời bị quăng tới và đập thật mạnh lên lưng bé trai. Bé trai hét lên một tiếng, con ngươi bỗng bơi tới hai bên khóe mắt, người sụp xuống đất, nhưng một giây sau, nó lại nhảy dựng lên.
Văn Thời bất chấp mọi thứ đẩy Hạ Tiều một cái, trầm giọng nói: “Chạy!”
Bản thân anh thì vòng đường xa đầy nguy hiểm tới giường của cụ già. Hiển nhiên bé trai có hứng thú với anh hơn, nó cũng nhào tới theo.
Văn Thời mở công tắc chạy vọt, tránh khỏi tay của bé trai.
Có nhiều lần ngón tay sắp đụng trúng anh, nhưng anh lại liều mạng né được, chạy thẳng một đường lên lầu.
“Mình sắp bắt được cậu rồi.” Bé trai không ngừng lặp lại mấy lời này, đuổi theo không bỏ tựa như âm hồn bất tán.
Mãi đến khi đèn treo trên lầu hai bỗng đứt gãy, ầm ầm rơi xuống, nhờ thế mới chặn được bước chân của đối phương.
Nhân cơ hội này, Văn Thời đột ngột xông thẳng vào ngăn tủ cao nhất trong buồng chứa đồ, song lại kéo Hạ Tiều đang khóc thảm thiết lên. Tình huống vừa rối loạn lại vừa chật vật.
Giữa tiếng ầm ĩ đó, tất cả cửa phòng trên lầu hai, bao gồm cả buồng chứa đồ, ‘rầm’ một tiếng đóng lại kín mít.
Tiếng động lần này rất lớn, đừng nói là Hạ Tiều, ngay cả Văn Thời cũng hết hồn.
Nhưng họ không gây ra động tĩnh nữa, lặng lẽ trốn trong tủ quầy, cẩn thận nghe tiếng động bên ngoài cách một cánh cửa đang đóng chặt.
Mảnh vụn của chiếc đèn treo lăn từ trên thang lầu xuống, tiếng bước chân xoạch xoạch của bé trai lẫn vào trong đó. Nó vòng qua đèn treo đi lên lầu, từ xa tới gần, cuối cùng dừng lại trước cửa buồng chứa đồ.
Sau đó, khóa cửa bị ai đó giật hai lần, vang lên tiếng két két.
Cửa bị đạp mấy cú, nhưng có làm thế nào cũng không thể mở ra, tro bụi rơi tá lả xuống đất, ai nghe thấy cũng sợ khiếp vía.
Một lúc sau, cuối cùng bé trai cũng từ bỏ, sau đó lại tới những phòng khác.
Văn Thời nghe thấy tiếng vải bị xé rách và tiếng một đứa con nít không ngừng lặp lại ‘tìm ra bạn’, ‘sẽ tìm ra bạn ngay thôi’, ‘chắc chắn sẽ tìm ra bạn’.
Quỷ dị, làm người ta sởn gai ốc.
Lại ít lâu sau, tiếng xé này mới dừng.
Bé trai trở về phòng ngủ, cửa phòng ‘kẽo kẹt’ một tiếng rồi đóng lại, cả lầu hai lại quay về với vẻ yên tĩnh, như thể mọi chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
Giờ Văn Thời mới thả lỏng, cảm thấy tay hơi đau. Anh muốn làm giãn chút gân cốt mềm như bông, nhưng lại phát hiện mình đang ôm một thứ gì đó trong lòng.
Anh vừa cúi đầu nhìn…
Lại mặt đối mặt với Tạ Vấn trong gương.
Văn Thời: “…”
“Đừng nhúc nhích.” Hình dáng mơ hồ của Tạ Vấn trong gương đã biến mất, nhưng giọng nói vẫn gần kề, “Vị trí của cậu hơi cao, gương dễ bị rớt lắm.”
Có lẽ do họ đang trong buồng chứa đồ, nên nghe câu này y chang như… thực ra hắn cũng không hề trốn trong chiếc gương nhỏ xíu này, mà là đang ở giữa hư vô, đứng ngay bên cạnh Văn Thời và đang cúi đầu nói chuyện với người ta.
Văn Thời im lặng một lát, chắc là tâm lý phản nghịch đang phá mình thôi. Anh cầm chiếc gương, không nói một tiếng gì giơ tay ra, như đang lẳng lặng thể hiện một nỗi lo sợ và đe dọa ——
Chỉ cần anh buông tay, chiếc gương sẽ rơi nát.
Tạ Vấn cũng không giận, vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành: “Trong nhà chỉ có tổng cộng ba cái thôi, nát rồi không sửa được đâu nhé.”
Văn Thời nhìn chằm chằm chiếc gương: “Tại sao anh lại ở trong… tay tôi?”
Suýt chút nữa anh đã buột miệng thốt lên ‘trong lòng tôi’, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, nên bẻ lái xíu.
“Cậu tiện tay vớ lấy trong lúc chật vật trốn chạy.” Tạ Vấn nói.
Vớ vẩn.
Văn Thời nói lạnh lùng: “Tôi vớ lấy anh làm gì?”
Tạ Vấn bật cười: “Ủa sao tôi biết được?”
Hắn nghĩ thêm một tí rồi bình luận: “Cũng có nghĩa khí lắm nhé.”
Hạ Tiều đã bị dọa quá dữ dội suốt chuyến này. Cậu ở bên cạnh không dám nhúc nhích, cũng không dám xen lời. Nhưng không biết tại sao, khi nghe giọng điệu nói chuyện này của Tạ Vấn, cậu luôn cảm thấy hắn nói chưa hết ý.
Nếu phải hoàn thiện câu đó, chắc phải thêm một cụm từ ‘bé ngoan’ ở phía sau.
Hạ Tiều đặt hình tượng mà mình chợt não bổ ra lên vẻ ngoài của anh Văn, sau đó sợ tới mức run lên, cảm thấy có lẽ đầu mình bị hỏng mất rồi.
Cậu vội đổi đề tài: “Vừa nãy làm em sợ muốn chết luôn! Cuộc trốn chạy dã man này quả thật giống hệt cơn ác mộng lộn xộn em mơ thấy lúc còn nhỏ. May là anh đã khiến chiếc đèn treo đó rơi xuống, nếu không thì ——”
Ngẫm lại mấy tiếng xé rách vừa rồi, có quỷ mới biết sẽ có chuyện gì xảy đến với họ.
Nhưng Văn Thời lại thầm nhíu mày: “Tôi là người làm đèn treo rớt xuống à?”
“Dạ đúng rồi.” Hạ Tiều nói, “Lúc anh chạy phía trước, em thấy anh vung tay một cái, dây thừng vòng lên, thế là đèn treo rớt xuống ngay.”
Tạ Vấn chêm vô một câu: “Tôi cũng thấy nữa, tay nghề không tệ nhé.”
Văn Thời: “…”
Có lẽ là vừa nãy rối loạn quá, anh không hề nhớ mình đã làm gì giữa đường.
Chắc do lâu rồi chưa làm việc đây mà. Văn Thời nghiêm mặt nghĩ thầm: Lần này chỗ nào cũng quá mức mộng ảo, tốt hơn hết là ra ngoài sớm chút.
HẾT CHƯƠNG 8 („• ֊ •„)