Minh Đường Lang đột nhiên bay ngược lên một chút, hóa giải quán tính hạ xuống, đồng thời tứ chi cũng buông lỏng Miêu Nghị ra.
Khụ khụ…
Miêu Nghị ngã úp mặt xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy, theo bản năng nhanh chóng lật người nhìn xem rốt cục Minh Đường Lang mang mình tới chỗ nào.
A… Kết quả không thấy gì cả, con Minh Đường Lang kia không biết đi đâu, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khó tin nhất là…
Miêu Nghị trợn to mắt nhìn phía trước, hoạt động tứ chi tê cứng, lảo đảo đi ra khỏi sương mù vô biên vô tận.
Trước mắt có không ít người thủ ở bên ngoài xem náo nhiệt đang nhìn hắn.
Phía sau những người này là ngôi cổ thành quen thuộc, lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, hắn đã xuất phát từ nơi này.
Đột nhiên Miêu Nghị quay đầu lại xem thử sau lưng, toàn là sương mù tràn ngập cả đất trời.
Hắn ra sức giụi giụi mắt, còn tưởng là ảo giác, trước sau quay đầu lại mấy lần, sau khi xác nhận vài lần phát hiện không sai, mình đi ra ngoài Vạn Trượng Hồng Trần thật rồi. Chẳng lẽ là trong lúc vô tình con Minh Đường Lang kia lại đưa mình ra?!
– Lão Đại Trương gia, là ngươi đó sao?
Một phụ nhân quấn khăn trên đầu nhìn Miêu Nghị người không ra người quỷ không ra quỷ hỏi, dường như không dám xác nhận.
Cũng đúng là không dám xác nhận, hoa cỏ cây cối trong Vạn Trượng Hồng Trần toàn bộ hóa than thành màu đen, người vào trong đó trở ra ai ai cũng giống như thợ mỏ than bò ra. Nếu không phải là thanh đao giết heo Miêu Nghị đeo ngang hông có vẻ quen mắt, phụ nhân kia cũng không lên tiếng hỏi.
Sở dĩ gọi Miêu Nghị là lão Đại Trương gia là vì hắn còn có đệ đệ muội muội, đệ đệ mười bốn tuổi gọi Trương Phong Bảo, muội muội mười hai tuổi gọi Lục Tuyết Hinh.
Năm Miêu Nghị tám tuổi nhà gặp hỏa tai, biến thành kẻ mồ côi, suýt chút nữa bị đưa vào Từ Nguyện phủ.
Từ Nguyện phủ là địa phương cung cấp từ thiện cho người quan quả cô độc không có năng lực kiếm sống.
Đây là một thế giới người tu hành hoàn toàn làm chủ đạo, cường giả đặt tượng mình ở từng nhà, bá tánh bình dân phụng thờ như thần linh, mỗi ngày quỳ trước bàn thờ trên ba canh giờ cầu nguyện, cống hiến nguyện lực của mình.
Mà người bị đưa vào Từ Nguyện phủ ngoại trừ thời gian ăn uống ngủ ra, cơ hồ tất cả thời gian còn lại đều phải cầu nguyện trước bàn thờ cống hiến nguyện lực, cuộc sống chẳng khác nào heo nuôi trong chuồng, không giống con người.
Thật may cha mẹ Lục Tuyết Hinh là hàng xóm láng giềng kịp thời chứa chấp Miêu Nghị, nếu không hết thảy cô nhi mười tuổi trở xuống đều phải đưa vào Từ Nguyện phủ.
Ai ngờ hai năm sau Lục gia lại gặp hỏa tai vào một buổi tối, phu thê Lục gia cũng táng thân trong biển lửa, để lại một nữ nhi năm tuổi.
Trong lúc nhất thời Miêu Nghị trở thành tai tinh trong miệng mọi người, nhưng rốt cục cũng có người không tin tà.
Nói trắng ra là thấy hai đứa bé đáng thương, nhà Trương đồ phu bán thịt trên đường lại thu nuôi hai đứa bé.
Kết quả một hai năm sau, vợ chồng Trương đồ phu làm việc ở bên ngoài gặp phải cháy rừng, lại một đôi phu thê hảo tâm phải táng thân biển lửa, lại một đứa bé thành cô nhi. Vì vậy Miêu Nghị trở thành Thiên Sát Cô Tinh trong miệng mọi người, cũng không ai dám chứa chấp nữa.
Thật may là ở nhà Trương đồ phu hai năm qua, Miêu Nghị cũng không phải ở không. Hắn không muốn dẫn theo muội muội Lục Tuyết Hinh ăn cơm mà không làm việc, nên thường chủ động giúp Trương đồ phu làm việc vặt, vì vậy học được nghề giết heo.
Năm ấy Miêu Nghị mười hai tuổi, cầm đao giết heo của Trương đồ phu để lại, chuẩn bị bằng vào năng lực của mình nuôi sống đệ đệ muội muội.
Nhưng vào lúc này Hoàng Bảo Trưởng phụ trách quản lý khu vực này trong thành lại dẫn người tìm tới cửa. Bởi vì Trương Bàn Tử và Lục Tuyết Hinh không có người lớn chiếu cố, lại đều chưa tròn mười tuổi, muốn đưa hai đứa nhỏ vào Từ Nguyện phủ trong thành.
Lúc ấy Miêu Nghị vô cùng nóng nảy, trên lưng cõng Lục Tuyết Hinh, một tay dắt Trương Trương Bàn Tử, một tay cầm đem đao giết heo giằng co với mọi người, sống chết không chịu để cho người đem đệ đệ muội muội của mình đi.
Lúc Miêu Nghị trở thành cô nhi, cha mẹ của Lục Tuyết Hinh không để cho hắn bị đưa vào Từ Nguyện phủ. Lúc hắn và Lục Tuyết Hinh song song trở thành cô nhi, phu thê Trương đồ phu cũng không để cho hai người bị đưa vào Từ Nguyện phủ, Miêu Nghị há có thể trơ mắt nhìn con của dưỡng phụ mẫu bị đưa vào Từ Nguyện phủ.
Lúc ấy Miêu Nghị đang mù quáng nhưng cũng biết dùng sức mạnh chống lại là vô dụng, mình còn nhỏ tuổi không đánh lại một đám người lớn. Lúc đối mặt đám Hoàng Bảo Trưởng hắn bất chấp hết thảy, hô to cầu cứu bốn phía chọc cho một đám hàng xóm láng giềng chạy tới vây xem.