Vu Yên Nhi mếu máo muốn khóc, thành thật đưa ra sự lựa chọn: “Em chọn anh mua pizza”
Kiến Nhất ngỡ ngàng bật cười trước câu trả lời của Vu Yên Nhi, ngay lúc ấy một ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí anh, sẽ có người tình nguyện mua cho Vu Yên Nhi đồ ăn ngon cô thích, nhưng Vu Yên Nhi lại chấp nhận nghe lời anh không ăn trừ phi anh cho phép, chứng tỏ trong lòng cô, anh cũng chiếm một vị trí quan trọng.
Đột nhiên Kiến Nhất ôm chầm lấy Vu Yên Nhi khiến cô ngạc nhiên tròn mắt. Cô đương nhiên sẽ không đòi ăn đồ ăn bên ngoài khi thấy anh nấu ăn, vì từ lúc bước vào bếp đã thấy anh ngẩn người nên mới cố ý dò xét xem có chuyện gì, không ngờ anh thật sự có vấn đề.
Đôi tay nhỏ bất an của Vu Yên Nhi vuốt lưng Kiến Nhất lên xuống, cô lo lắng hỏi: “Ông xã, anh làm sao vậy? Đừng giấu trong lòng một mình, mau nói cho em biết”
Kiến Nhất buông Vu Yên Nhi ra, véo má cô một cái rồi quay lại chuyên tâm nấu ăn, nụ cười trên môi anh pha lẫn chút gượng gạo, anh không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ phải nói thẳng với cô rằng: *Anh sợ mất em*.?
Hai mắt Vu Yên Nhi lập tức rưng rưng nước, vài giây sau liền đứng yên một chổ khóc nghẹn. Kiến Nhất dừng hẳn việc đang làm, xoay qua lau nước mắt cho cô, sốt ruột dỗ dành: “Sao vậy? Sao lại khóc?”
“Anh có tâm sự không nói với em, có phải vì anh không cần em nữa không?”
“Không có” Kiến Nhất ân cần lau hết nước mắt còn vương lại trên mặt Vu Yên Nhi, trong đáy mắt lộ rõ sự đau lòng, anh trầm lặng nhìn cô, cất lời an ủi: “Nhi Nhi, trước giờ là anh đều không tốt, để em phải bận tâm với những cô gái xung quanh anh. Tình cảm trong lòng anh trước sau đều không đổi, anh không thể khẳng định có thể cùng em đi hết tương lai, nhưng anh chắc chắn sẽ yêu em và bảo vệ em cả đời”
Vu Yên Nhi ngẩn ngơ nhìn Kiến Nhất, trong lòng luôn tự hỏi rằng có phải anh đang tỏ tình, nếu đúng là như vậy, cô tuyệt đối sẽ đồng ý cả hai tay.
Buổi cơm tối diễn ra trong không khí ấm cúng, Vu Yên Nhi thường hay nhớ đến lời Kiến Nhất bày tỏ rồi lại mỉm cười thẹn thùng đến tít mắt, ngay cả người ngoài cuộc nhìn thấy cũng đoán được tâm trạng của cô đang cực kỳ tốt.
Vào bữa ăn một lúc, Kiến Nhật Nguyệt bỗng nhớ ra chuyện Thanh Mai nhờ vả, cô liền lên tiếng hỏi giúp với Kiến Nhất: “Nhất, khi nào thi xong cùng Thanh Mai đi xem nhà được không? Khoảng thời gian đó chị có việc rồi, cô ấy là con gái đi một mình không tiện”
“Em bận, cũng không tiện” Kiến Nhất lãnh đạm đáp.
“Thi xong rồi thì bận gì chứ? Chỉ đi cùng thôi mà, có gì đâu mà không tiện?”
Kiến Nhất nhìn Thanh Mai rồi lại nhìn sang Kiến Nhật Nguyệt, một lời thẳng thừng từ chối: “Nhi Nhi ở đây, thời gian của em thuộc về cô ấy”
Kiến Nhật Nguyệt xì giọng chê bai, gương mặt cam chịu nhưng thấu hiểu, Vu Yên Nhi tính tình ghen tuông khó trách Kiến Nhất phải luôn cẩn trọng với người khác phái, cô đành chịu thua: “Đồ cuồng vợ, không cần em nữa, để chị nhờ người khác”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Kiến Nhất lập tức trở nên ôn nhu khi đối mặt với Vu Yên Nhi, cô vừa tinh nghịch nháy mắt hài lòng, anh liền nở nụ cười ngọt ngào.