Ngay lập tức Khương Ngọc liền vươn hai tay lên kinh hoảng đỡ lấy.
Nhưng tay không hề có cảm giác đau, Khương Ngọc hé mắt mở ra liền thấy cổ chân Hạ Nhi đang bị Dung Lạc nắm giữ.
“Nữ nhân tại sao lại hung tàn như em chứ? Không phải nữ nhân là phải đoan trang dịu dàng sao?”
Dung Lạc cong môi cười khẽ, những ngón tay nắm chặt cổ chân Hạ Nhi không tiếng động vuốt ve lên làn da trơn láng mịn màng như lụa kia.
Hạ Nhi cảm nhận được sự đụng chạm không chút kiêng nể từ Dung Lạc, giận đến mức tưởng chừng như có thể giết chết người trước mặt.
“Buông ra!!” Hạ Nhi lạnh lẽo gầm lên.
Dung Lạc thấp giọng cười, thanh âm mềm mại lại trong trẻo như tiếng đàn khẽ nói:
“Buông ra em lại đánh người thì thế nào?”
“Tôi bảo buông ra!!!” Hạ Nhi gần như là hét lên, tức giận đến mức toàn thân đều phát ra sát khí.
Dung Lạc cười khẽ, không những không buông ra còn nắm cổ chân Hạ Nhi kéo mạnh tới, ngay lập tức Hạ Nhi không đứng vững liền ngã nhào, Dung Lạc một tay vươn ra nắm lấy cổ tay Hạ Nhi, dùng sức ném Hạ Nhi lên ghế sofa mềm mại, sau đó liền áp sát tới đè lên người cô, nắm lấy hai tay Hạ Nhi khoá lại trên sofa, cưỡng chế khiến cô không thể động đậy được.
Lương Hạ đứng bên cạnh há hốc mồm kinh hãi, hốt hoảng vội vã hét lên:
“Vệ sĩ!! Vệ sĩ đâu!!”
Trong nháy mắt có ba vệ sĩ liền từ trong đám đông lao tới, Dung Lạc liếc mắt thấy liền cười khẽ, ánh mắt ra hiệu cho một nam nhân gần đó.
Từ phía sau có ba người đàn ông thân hình lực lưỡng mặc vest đen tiến lên ngăn cản ba vệ sĩ kia, một người khác thì lao tới giữ chặt lấy Lương Hạ đang muốn xông lên cứu Hạ Nhi.
Khương Ngọc nhìn tình cảnh không thể kiểm soát trước mặt, trong lòng từng trận run lên, nhìn Dung Lạc hoảng loạn khuyên nhủ nói:
“Dung Lạc! Cậu muốn làm gì? Đừng hại bọn họ.”
Dung Lạc hai tay giữ chặt Hạ Nhi dưới sofa, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve làn da mỏng manh ở cổ tay Hạ Nhi, không hề trả lời Khương Ngọc mà nhìn Hạ Nhi cười như không cười nói:
“Hạ tiểu thư! Đúng không? Xem em kìa! Ra ngoài sao lại mang ít người như vậy. Lỡ như gặp nguy hiểm, có phải Hạ gia lại xui xẻo rồi?”
Hạ Nhi trừng mắt nhìn Dung Lạc, giọng nói âm lãnh tàn nhẫn:
“Cô biết Hạ gia?”
Dung Lạc nghe thấy liền cười khẽ, cúi sát mặt xuống môi Hạ Nhi, chạm chóp mũi cao thẳng đầy khiêu gợi lên chóp mũi Hạ Nhi, khoé môi cong lên độ cong hoàn mỹ, sau đó liền hôn xuống.
Khương Ngọc nhìn thấy cảnh đó liền hoảng hốt, kinh hãi đến mức choáng đầu, há hốc miệng đầy khiếp đảm.
Khương Tình sẽ giết cô a. Sẽ giết a!!! Sẽ! Giết! Cô!!!!
Khương Ngọc lập tức lao lên muốn kéo Dung Lạc ra, nhưng lại bị vệ sĩ của Dung Lạc từ đâu tới bất thình lình giữ lại.
“Dung Lạc! Cậu không được làm bậy!!!” Khương Ngọc hét lên, tay cố gắng tránh thoát sự kiềm chế từ người đàn ông phía sau.
Dung Lạc không hề quan tâm, đôi môi mỏng gợi cảm không ngừng mút lên hai cánh môi Hạ Nhi, đầu lưỡi vươn ra muốn cạy mở hàm răng cô mà chui vào.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đang khuyến đại trước mặt, giận đến mức mất luôn lý trí, cơ thể không ngừng vùng vẫy, nhưng nữ nhân trên người cô sức lực rất mạnh, không thể thoát được.
Hạ Nhi chỉ biết cắn chặt răng, môi mím lại phản kháng nụ hôn cuồng nhiệt từ Dung Lạc. Cánh môi dưới liền bị Dung Lạc cắn mạnh, đau đến mức Hạ Nhi muốn hét lên, ngay lập tức đầu lưỡi Dung Lạc chen vào, đảo khắp khoang miệng cô, còn muốn cuốn lấy đầu lưỡi cô mà mút. Hạ Nhi tức đến mức khuôn mặt đầy căm phẫn, biết không thể thoát khỏi sự cưỡng chế từ người trước mặt, khóe môi Hạ Nhi bỗng biến thành một độ cong quỷ dị lại dữ tợn, không phản kháng để lưỡi Dung Lạc tuỳ tiện trêu đùa trong khoang miệng cô.
Dung Lạc gần như say mê mà **** ***, thấy Hạ Nhi ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa, liền cười khẽ đẩy đầu lưỡi vào sâu hơn, chạm vào chiếc lưỡi nhỏ trong khoang miệng Hạ Nhi, nhưng ngay lúc đó Hạ Nhi liền oán độc cắn mạnh xuống.
Dung Lạc nhíu mày, đầu lưỡi bị Hạ Nhi cắn rách, máu tuôn ra ồ ạt, ngay lập tức Dung Lạc liền buông môi Hạ Nhi ra, từ khoé miệng chảy xuống giọt máu đỏ thẫm đầy diễm lệ.
“Em…”
Dung Lạc vươn ngón tay chạm lên đầu lưỡi,
liền thấy một mảnh máu thịt nát bươm, Dung Lạc cúi đầu phun ra một mảnh lưỡi nhỏ bị cắn đứt.
Hạ Nhi nhân lúc Dung Lạc mất phòng bị, chân liền co lên đạp Dung Lạc một cái, thân thể Dung Lạc liền ngã ra cuối ghế sofa, tay ôm lấy bụng ho khan.
“Hạ Nhi! Nữ nhân tàn nhẫn này…” Giọng Dung Lạc đầy đau đớn cùng bất mãn.
Hạ Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, mái tóc nâu xoăn nhẹ mất trật tự hỗn loạn rơi trước ngực, vô cùng tức giận cùng phẫn nộ vung tay lên muốn cho Dung Lạc một tát.
Dung Lạc liếc mắt liền thấy, tay đưa ra bắt lấy rồi nắm chặt cổ tay Hạ Nhi cười như không cười nói:
“Hạ Nhi! Em cứ thế này sẽ không ai dám lấy em đâu.” Khoé môi Dung Lạc đầy máu tươi diễm lệ.
“Mẹ kiếp! Ta thèm vào! Hôm nay ta đánh chết thứ vô liêm sỉ như cô.” Hạ Nhi gần như tức đến điên rồi.
Tay vươn đến bàn phía trước nắm lấy chai rượu vang đập mạnh lên cạnh bàn. Chai rượu lập tức vỡ tan, rượu đỏ tươi liền bị đổ ra, hương vị nồng nặc bay khắp nơi khiến người ta ngửi mà choáng váng, sắc mặt Hạ Nhi âm u tàn bạo hướng mặt Dung Lạc đâm tới.
Dung Lạc nghiêng mặt tránh né, nhưng vẫn bị miểng chai cứa lên một đường rướm máu, thủ đoạn Hạ Nhi tàn nhẫn không chút lưu tình.
Dung Lạc cười khẽ, tay kia liền vươn ra nắm lấy cổ tay đang cầm vỏ chai của Hạ Nhi, đập lên cạnh bàn một cái, cổ tay tê rần khiến Hạ Nhi thả mảnh vỏ chai xuống, sau đó Dung Lạc liền kéo mạnh thân thể Hạ Nhi sát vào người mình, cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.