– Đi thôi, đừng tự mình làm khó chính mình, chỉ là một mũ mão xinh đẹp một chút mà thôi, chẳng lẽ cởi bỏ mông chạy loạn mà khoe sao? Chờ sau khi đánh xong trận U Châu, chúng ta lại hồi hương, làm nghề nông dân của ta tốt nhất, giá!
Mặc Y cười khúc khích thúc ngựa đuổi theo.
Trở lại phủ đại đô đốc, Tần Tiêu bắt tay chuẩn bị chuyển nhà. Đã tới thời điểm dọn ra chỗ ở nhường cho Trương Cửu Linh, để cho hắn chính thức tiếp nhận chức vụ. Hôm nay là ngày nghỉ, vừa lúc làm những việc này. Từ ngày mai trở đi phải phân phối đại quân, giao tiếp quyền lực cho xong.
Tần Tiêu gọi binh tốt chuẩn bị động thủ, nhưng lại không gặp được Trương Cửu Linh. Sau khi sai người đi tìm, mới biết từ sáng sớm hắn đã đến trong phòng làm việc phủ đại đô đốc, ngay cả cơm trưa cũng cho người mang vào tận phòng.
Tần Tiêu vừa suy nghĩ vừa đi tới phòng làm việc.
Cửa phòng nghị sự đóng chặt, chỉ mở một cửa hông, có vài binh tốt đứng canh gác.
Tần Tiêu đi vào đến đại sảnh, tới văn phòng cũng không thấy người. Sau đó chợt phát hiện trong phòng nghỉ nơi thiên sảnh mơ hồ có tiếng người truyền đến. Hắn đi về hướng bên kia chợt nhìn thấy tiểu lại đi ra, vẫy tay bảo hắn đừng lên tiếng, nhẹ bước đi vào.
Trương Cửu Linh đang xem công văn, cảm giác có người đi vào cũng không ngẩng đầu lên nói:
– Đã bảo ngươi đi ăn cơm, sao lại trở lại? Đi đi, ta không cần người hầu hạ.
Tần Tiêu cười thầm, cũng không lên tiếng, nhẹ đi tới trước bàn. Hắn cầm vài ấn tín binh phù mang từ bên phòng nghị sự đặt lên quyển công văn mà Trương Cửu Linh đang xem.
Trương Cửu Linh sửng sốt:
– Đây là cái gì?
Hắn lập tức ngẩng đầu lên, có chút bối rối đứng dậy chắp tay hành lễ:
– Vương gia thứ tội! Ty chức không biết vương gia giá lâm…
– Đừng, đừng như vậy.
Tần Tiêu liên tục xua tay cho hắn ngồi xuống, mỉm cười nói:
– Cửu Linh huynh đệ, chúng ta là bằng hữu cũ, đừng dùng loại xưng hô mới lạ này chứ. Vương gia, điện hạ, nghe những chữ này thật làm lòng ta không thoải mái.
Trương Cửu Linh khẽ cười, đưa tay rót chén trà cho Tần Tiêu, lập tức ngạc nhiên tỉnh ngộ, vội vàng bồi tội:
– Vương gia thứ tội! Cửu Linh chợt nhớ tới nơi này Cửu Linh hẳn khách, còn đi châm trà cho vương gia, ngươi xem…
– Ngươi đó, ha ha! Thật khách khí, thật văn nhược, làm sao đi quản tướng mang binh đây?
Tần Tiêu mỉm cười đầy thâm ý nhìn hắn.
Trương Cửu Linh thông minh bậc nào, liền ý thức được Tần Tiệu dự tính giao binh quyền cho hắn, nghiêm túc nói:
– Thật không dối gạt vương gia, Cửu Linh đối với việc thống trị châu sự, bày mưu nghĩ kế, đàm quân luận binh cũng không mới lạ. Chỉ riêng chuyện mang binh vẫn là lần đầu tiên trong đời. Cửu Linh không dám cô phụ hoàng ân, đang ngày đêm sầu muộn vì chuyện này, xin vương gia hãy chỉ điểm nhiều hơn!
Tần Tiêu không khỏi bật cười, Trương Cửu Linh này đúng là người trực tính. Tần Tiêu cũng không tiếp tục khách khí với hắn, nhanh miệng nói:
– Chỉ điểm ngươi cũng được, kỳ thật trị binh cùng trị quốc giống nhau, ngươi nói trước thử xem, trị quốc trước hết cần trị cái gì?
– Tự nhiên là trị lại!
Trương Cửu Linh không chút nghĩ ngợi nói:
– Từ trụ quốc tể tướng cho đến tiểu lại địa phương, tầng tầng trị xuống. Đương kim thánh thượng lúc mới lên ngôi, trước hết bắt đầu chỉnh đốn lại trị. Lại trị mới có thể trị dân trị quốc.
– Vậy là được rồi.
Tần Tiêu nói:
– Trị binh cũng bắt đầu từ trị tướng. Không có tướng nhiều binh cũng năm bè bảy mảng. Ta vừa đến U Châu, nhặt được tiện nghi lớn, nơi này một ít tướng quân cơ bản đều là bộ hạ cũ của ta, thập phần hiểu rõ lẫn nhau, cho nên ta mới không tốn nhiều công sức. Sau khi ta đến, cơ hồ không hề thay đổi nhân viên. Nhưng ngươi thì khác, ngươi cơ hồ không có một người nào mà ngươi quen thuộc đi?
Trương Cửu Linh nhìn Tần Tiêu chăm chú:
– Dạ, mặc dù Cửu Linh từng làm việc trong Sùng Võ Thai, nhưng các tướng quân từ nơi đó đi ra hiện tại còn chưa thành tài. Ở U Châu đều chỉ là lão tướng cùng cựu thần sa trường, Cửu Linh…cơ hồ không biết một ai.