Rất nhanh, gần hai mươi vạn quân thủ thành Thiên Khải đã lao đi như vũ bão, tập trung tại bờ sông Minh Hà, cả hoàng cung hỗn loạn, bốn vị nương nương gấp gáp đến Trung Thư Viện, lúc này, các đại thần tâm phúc cũng đã ở đây.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nổi nóng quát: “Chuyện gì thế này? Thành Thiên Khải tại sao lại có thích khách? Cấm quân và thị vệ ở đâu hả?”
Tân Cửu: “Hoàng hậu nương nương, việc này…đều là lỗi của thần, không nên sắp xếp sứ thần Đại Bất Liệt Điên ở nơi dễ thủ khó công, nếu thần đoán không nhầm, đám thích khách hoàn toàn không nhằm vào hoàng thượng, mà mục tiêu của chúng là nữ vương Đại Bất Liệt Điên, chỉ là đúng lúc…hoàng thượng đến đó…”
Mộ Như Tuyết: “Cứu hộ tới chưa? Lo liệu xong hết chưa? Tại sao không cho người kiểm tra trước?”
“Quân thủ thành đã đến bờ sông Minh Hà tìm kiếm, những địa điểm, những người cần khống chế đều đã khống chế, hoàng thượng ghé thăm sứ thần Đại Bất Liệt Điên là do ngẫu hứng, hoàn toàn không kiểm tra…”
Hiên Vũ Ngọc Nhi hằn học nói: “Là kẻ nào làm?”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ là…một hoặc vài trong mười một quốc gia ngoài Đại Bất Liệt Điên, đám thích khách này đều đã tự sát, không bắt được một tên nào còn sống”.
“Không được…ta phải đi tìm hoàng thượng…”
Chúng thần vội vàng ngăn Hiên Vũ Ngọc Nhi lại.
Lưu Tất Đắc bước ra.
“Hoàng hậu nương nương, bất luận thế nào người cũng không thể rời khỏi hoàng cung, hoàng thượng không ở, phải có người khống chế đại cục, vạn…vạn nhất…”
“Câm miệng…”