Dường như cả linh cũng run rầy vì đau đớn…
“Tiểu Dư, em còn không mau đi?” Lâm Dương thúc giục.
Tô Dư vẫn không hè nhúc nhích.
Khoảng mười giây sau, cô đột nhiên ngước đôi mắt trong veo, sáng ngời nhìn Lâm Dương như đã quyết định điều gì gì.
“Anh rẻ!”
“Chuyện gì?”
“Chị Nhan đã muốn ly hôn với anh, vậy chỉ bằng… em và anh kết hôn đi!” Tô Dư nghiêm túc nói.
*Cái gì?” Lâm Dương mắt miệng mở lớn kinh ngạc…
Lâm Dương há hốc mồm, tim đập loạn xạ, đầu óc ong ong, hoàn toàn trống rỗng.
Anh không nghĩ tới câu nói như này lại có thể phát ra từ miệng của Tô Dư…
Nói xong, hai má Tô Dư đỏ bừng, như sắp chảy máu.
Cô vội vã cúi đầu, không dám nhìn Lâm Dương.
Mãi một lúc sau, Lâm Dương mới hoàn hồn.
Anh sờ sờ mũi, cười khổ: “Tiểu Dư, đừng đùa nữa, anh là anh rẻ của eml”
“Anh rể, em không đùa đâu, em rất nghiêm túc, chị Nhan sẽ nhanh chóng ly hôn với anh, tới lúc đó anh sẽ không còn là anh rể của em nữa!” Tô Dư lập tức ngắng đầu nghiêm túc nói.
“Cái này…”
“Anh rể, em biết chuyện này quả thật rất hoang đường, nhưng em muốn nói với anh rằng trong chuyện này em đang rất nghiêm túc!” Tô Dư nhấn mạnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như viết chữ nghiêm túc.
Lâm Dương hít sâu một hơi, lắc đầu cười khổ: “Tiểu Dư, anh biết dự tính của em. Em là đang cho rằng Tô gia đối xử với anh quá bắt công. Em định lấy bản thân tự mình bồi thường, trả ơn anh, đúng không?” “
“Không phải đâu anh rễ … thật ra là…”
Nhưng Tô Dư chưa kịp nói xong, Lâm Dương đã ngắt lời cô.
“Tiểu Dư, em không cần nói, anh hiểu ý của em. Nhưng anh không thể kết hôn với em được. Anh biết em có lòng tốt, nhưng em như vậy là hy sinh chính mình, không đáng, cũng không cần thiết.” “
“Nhưng, anh rễ… em thực sự…”