“Từng ăn? Còn không phải chỉ một lần?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn bất giác nuốt nước bọt cái ực: “Vị như thế nào? Có ngon không?”
Nam Minh Ngọc Thu nghe câu hỏi của Diệp Thành mà bật cười: “Muốn tiến giới tới cảnh giới Thiên thì còn phải xem tạo hoá, cơ duyên. Thiên địa của Đại Sở bị luồng sức mạnh mạnh mẽ thần bí trấn áp như vậy cũng không phải nhờ vào một viên Thiên Tịch Đan mà có thể nghịch chuyển”.
“Chẳng trách…”, Diệp Thành lại như vỡ lẽ ra điều gì đó: “Chẳng trách mà tiềm lực kinh tế mạnh như Thiên Tông thế gia cũng không tham gia vào việc tranh đoạt Thiên Tịch Đan. Vậy Thiên Tông Lão Tổ nhất định đã từng ăn Thiên Tịch Đan rồi”.
“Đại Sở ngày nay thực sự càng ngày càng khiến người ta khó mà nhìn thấu”, khi Diệp Thành còn đang im lặng thì Nam Minh Ngọc Thu đã khẽ giọng lên tiếng.
“Vậy tiền bối còn muốn tới Thập Vạn Đại Sơn không?”, thấy Nam Minh Ngọc Thu tỏ vẻ bi thương, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Đi, ta nhất định sẽ đi”, Nam Minh Ngọc Thu hít vào một hơi thật sâu, tay nắm chặt bên trong tay áo, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh nhìn kiên định: “Ta tin rằng phụ hoàng của ta còn sống, ta cũng muốn tìm một đáp án giải đáp cho mọi thắc mắc của mình,
