“Lý Tứ, không kịp nữa rồi…”
Chỉ thấy Lãnh Thiên Minh kéo tay Y Lệ Sa Bạch, chạy tới vách núi, nhìn xuống dưới là dòng sông chảy siết, mẹ kiếp…không lẽ lão tử lại phải nhảy sông, nhưng lần này…cao quá đi mất.
Lý Tứ hốt hoảng: “Hoàng thượng, ngài định làm gì vậy?”
“Cược một ván, trước khi kẻ địch xông tới, nếu cứu viện không đến kịp, lão tử chỉ có thể nhảy xuống, nói thế nào đi nữa, ta cũng không thể chết trong tay đám chuột nhắt này”.
Lý Tứ không nói nữa, chạy lên cùng hắn.
“Hoàng thượng, nếu lát nữa bắt buộc phải nhảy, ngài hãy đè trên người ta, như vậy tỉ lệ sống sót cao hơn một chút…”
Y Lệ Sa Bạch hoảng hốt, vẻ mặt trắng bệch hỏi: “Vậy còn ta thì sao?”
“Còn có thể làm sao, nhảy cùng với ta, ở lại đây chắc chắc sẽ chết”.
Dứt lời, mấy chục người áo đen đã lao tới, chỉ còn lại mười mấy cấm quân đang liều mạng chống cự.
“Viu…viu…viu…”
Đột nhiên vài mũi tên bay tới, phiên dịch đứng cạnh lập tức ngã xuống…
“Sứ thần Đại Bất Liệt Điên ở kia, giết…”
Mười mấy người lao về phía thân vương Tô Đan, Tô Đan giương tay, quay lại nói với Y Lệ Sa Bạch.
“La Phu Na…nhất định phải sống tiếp, nhất định phải sống sót quay về Đại Bất Liệt Điên…”