Trong đêm tối, là lúc đám âm binh này hùng mạnh nhất.
Trong đêm tối lạnh lẽo như vậy, bọn họ là chủ nhân đích thực, là những sát thủ hàng đầu.
Hơn hai trăm lại viên ngầm chấp hành nhiệm vụ, đã từ phía tường của sân sau nối đuôi nhau như cá mà xuất hiện, động tác nhanh nhạy mà nhẹ nhàng, tốc độ mà nhanh gọn.
Động thế của Bùi Anh Hầu ở Tây Thính, vì thế mạnh của Lý Cố trấn áp giải quyết, nên không tham gia lần bạo loạn này, mà Tô Quan Nhai ắt hẳn đã rõ, Tây Hoa Thính không tham gia và động tĩnh gì, nội bộ nhất định đã xảy ra vấn đề.
Người của Tây Hoa Thính không nhiều, nhưng đều là nhưng binh sĩ ngầm đẳng cấp nhất, Tô Quan Nhai biết trong thời gian ngắn thì không thể tiêu diệt lại viên, cứ coi như điều động lượng lớn binh đao đến bao vây các lại viên ở Tây Thính, chỉ e rằng đến bóng dáng của bọn chúng chưa nhìn thấy được thì bọn chúng đã đào tẩu hết rồi, ẩn núp đến tất cả mọi ngóc ngách của kinh thành mà không có tăm hơi nào nữa.
Thành Yến Kinh to lớn, tiếp nhận hơn hai trăm lại viên ngầm rất giỏi về ẩn nấp, đó tất nhiên là việc nhẹ nhàng dễ dàng nhất, một khi những lại viên ngầm này đã thật sự ẩn nấp, thì giống như muối bỏ biển, tuyệt đối tìm không ra.
Trong lòng Tô Quan Nhai vô cùng hiểu rõ, bọn lại viên ngầm này nếu đã ẩn nấp, sẽ không để lại dấu tích cho người ta biết, nguy hiểm vô cùng, cho nên khi hắn biết có rất nhiều lại viên ngầm tập trung ở hồ Vụ Thủy nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ nào mà ngầm sai người theo dõi Tây Thính.
Mà thuộc hạ của ông ta, ở ngoài Tây Thính, chính là giám sát cây cầu trên hồ.
Mấy hôm nay, cửa lớn Tây Thính đóng chặt, trên cây cầu đó không một bóng người lai vãng, điều này càng khiến cho tên giám sát ngầm này thêm tin, các lại viên ngầm ở Tây Thính đều án binh bất động.
Lý Cố tất nhiên cũng vô cùng rõ, Tây Thính không có động tĩnh, ở ngoài Tây Thính tất nhiên sẽ có giám thính của Yến Kinh, gã muốn loại bỏ con mắt dò la ở ngoài viện này, thực tế là việc nhẹ nhàng dễ dàng thôi.
Nhưng gã lại không nhổ cái đinh này, trái lại tương kế tựu kế, để cho cặp mắt đó tiếp tục nhìn chằm vào cây cầu, lại ra lệnh cho người ở trong tường của Tây Thính ngầm khoét một cái lỗ, đến lúc hành động, thì ập ra từ cái lỗ này.
Tây Thính tọa lạc ở hồ Vụ Thủy, trước đây bốn phía đều là nước, nhưng lúc này là giữa đông, mặt hồ đã đóng một lớp băng dày, hoạt động bí mật cũng là một chiêu kỳ diệu.
Hơn hai trăm lại viên ngầm trong đêm tối giá rét, không một tiếng động xếp thành đội, đều khom lưng xuống, tập hợp trên lớp băng trên mặt hồ phía sau Tây Thính.
Lý Cố đưa mắt nhìn tất cả bọn chúng, rốt cuộc mới nói:
– Nên làm như thế nào, các ngươi đều đã rõ rồi, trận này sẽ là một trận mà Tây Thính chúng ta khôi phục lại danh tiếng dũng mãnh, nhưng các ngươi phải nhớ, tín hiệu chưa phát ra, tuyệt đối không có hành động nào, trước khi trời sáng không có nhận được tín hiệu, thì lập tức quay về.
Dừng lại một chút, liền nói chậm rãi:
– Nhưng một khi nhận được tín hiệu, thì dốc toàn lực xông lên, nếu có thể trả giá đắt hơn, thì cũng cần phải hoàn thành nhiệm vụ đã định.
Tất cả các lại viên ngầm đều nhất loạt gật đầu.
Lý Cố không nói gì thêm, phất tay lên, hơn hai trăm lại viên ngầm phân ra các đội, từ chẵn đã phân lẻ ra, giống như các linh hồn trong đêm tối vậy, tản ra không một tiếng động, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
…
…
Đầu thành Tây Bình môn
Tô Vũ Đình tướng lĩnh phản quân đang nhìn xa xăm ngoài thành, ánh lửa phương xa từ đầu đến cuối không có biến mất, lập lòe nhấp nháy, giống như sao sáng trên bầu trời.
Kỵ binh đối phương đã liên tục tới gần mấy lần, mỗi lần chỉ có không quá mấy mươi tên kỵ binh mà thôi, liên tiếp ba lần đều bị tên bắn mà quay đầu lại, khi quay lại lần thứ tư, Ngự Lâm quân còn muốn bắn tên, nhưng Tô Vũ Đình đã ngăn cản ngay.
Lần quay lại này vẫn là mấy chục tên kỵ binh, tuy lần này không có xạ tiễn, nhưng những tên kỵ binh đó cũng không tiến đến gần, chỉ ở ngoài tầm ngắm bắn tên hô lên cái gì, gió lạnh cũng gào thét, trong chốc lát nghe không rõ bọn nó rốt cuộc là hô cái gì.
Tô Quan Nhai nhận được bẩm báo cuối cùng đã thân chinh đến lầu gác trên thành, sau lưng đi theo một đám quan viên Tô phái, một đoàn người tụ tập ở trên thành, nhìn về phía ánh lửa ở ngoài thành. Một quan viên Tô gia thất thanh nói:
– Chẳng lẽ bọn họ muốn công thành?
Vẻ mặt Tô Quan Nhai trầm tư.
Tô Vũ Đình nắm chặt cây thương, đợi sau khi đám kỵ binh dưới thành rút lui, y bỗng nhiên nhíu mày lại, trong mắt xẹt qua tia nhìn lạnh nhạt, trầm giọng nói:
– Không tốt rồi, Hàn Mạc đang dương Đông kích Tây!
Đường Minh Ngô ở bên cạnh không cho là như vậy liền nói:
– Tô chỉ huy sứ lo lắng quá nhiều rồi, dương Đông kích Tây ư? Ngươi có phái muốn nói, quân Tây Bắc nơi đây đang cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của chúng ta, Hàn Mạc ngầm điều quân tấn công các cổng thành khác à?
Gã cười một cách quái gở
– Không có vũ khí công thành, bọn nó cửa thành nào cũng không công hạ được!
Bên cạnh liền có tướng lĩnh nói:
– Không sai, Hàn Mạc trong tay chỉ có kỵ binh, công không được thành đâu, đơn giản chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!
Tô Quan Nhai cũng nhíu mày, như có chút suy nghĩ, đột nhiên quay người lại, đi đến bức tường thành bên trong, nhìn về phía trong thành.
Các tướng lĩnh và quan viên nhìn thấy Tô Quan Nhai như vậy, cũng đều quay lại, chỉ nhìn thấy Tô Quan Nhai đang vọng về phía Hoàng cung, Hoàng cung vẫn đèn đuốc sáng trưng như vậy, một khoảng bình yên nơi đó, lập tức ánh mắt của ông ta lại chuyển sang một hướng khác.
Thành Yến Kinh quá khổng lồ, sừng sững trên thành, chỉ nhìn thấy một phần nhỏ ở trong thành, không thể phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh, hơn nữa lúc này là đêm khuya, bách tính trong thành cũng đều đóng cửa sớm rồi, trong thành Yến Kinh hầu như là một màn đêm đen, mọi người trong chốc lát cũng chỉ có thể nghe tiếng gió lạnh gào thét bên tai thôi.
Con ngươi của Tô Quan Nhai càng ngày càng âm trầm, chỉ nghe có tiếng hắn tự lầm bầm: “Lẽ nào…trong thành có biến?”
Nghe vậy, không ít người giật mình.
Hiện giờ quân địch mạnh ở ngoài thành hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ là làm thế giãy dụa, nếu trong thành có biến, vậy là đại nạn lâm đầu rồi.
Rất nhiều người đang hoảng sợ, Đương Minh Ngô lại lắc đầu nói:
– Hoàng cung không có động tĩnh, trong thành có ai có thể dậy sóng?
Tô Quan Nhai không thèm để ý đến hắn, hạ giọng chỉ bảo:
– Người đâu, đi Đông thành, đem người nhà của Hàn Mạc đến đây…!
Sắc mặt của ông ta rất khó coi, từ từ đi về phía tường ngoài thành, nhìn về phía đèn đuốc ở xa, cười lạnh nói:
– Hàn Mạc, mẫu thân của ngươi, thê tử của ngươi, nhạc mẫu của ngươi… những người này đều ở trong tay ta, ta xem ngươi có thật là đến người thân cũng không nhận!