Cố Gia Huy thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như một khúc dạ khúc nặng nề, mang theo vài phần thần bí.
“Mẹ nói mẹ không thể cho con thêm em trai và em gái, cậu thì đừng nói là vợ, bạn gái cũng không có, càng không thể. Con chỉ có thể trông cậy vào ba Cố thôi, ba Cố lợi hại nhất, lấy được vợ nữa, so với cậu lợi hại hơn nhiều lắm!
“Vậy Cố Cố con thích em trai, hay là em gái?”
“Tất cả con đều thích hết ạ! Có em gái con có thể chải bím tóc cho em, có em trai con sẽ kể chuyện cho em.” Cố Cổ nghiêm túc suy nghĩ một chút, từng chữ từng chữ nói: “Nhưng là… không biết đến khi nào mới có? “
“Còn… Còn sớm…” . Tiên Hiệp Hay
Hứa Minh Tâm xấu hổ nói, thanh âm đều run rẩy.
Cô liếc mắt nhìn Cố Gia Huy, ánh mắt anh thâm thúy, cô lập tức liền rơi vào trong con ngươi sâu yên tĩnh kia, không cách nào thoát ra.
Hơi thở của cô hơi hơi bất ổn.
Anh nắm chặt tay cô, dùng sức như vậy, giống như sợ cô chạy đi.
“Cố Cố này, con xem TV đi nhé, ba và mẹ đi thương lượng một chút được không?”
“Được ạ, được ạ, mẹ Minh Tâm mau đi đi”
Cố Gia Huy đứng dậy, trực tiếp ôm Hứa Minh Tâm lên, xoay người trở về phòng.
Cô bị ném lên giường, ngã đến có phần choáng váng, còn chưa tỉnh táo lại, trên người liên bị phủ bởi thân hình nóng bỏng, khó có thể lay động.
Nụ hôn nóng bỏng, giống như mưa bão rơi xuống, xâm chiếm cánh môi của cô.
Xong rồi, lửa cháy rồi…
Cô chống đỡ không nổi, giống như một chiếc thuyền phẳng trong biển sâu tùy ý để anh nắm trong tay.
Trong không khí đều nồng đượm hơi thở ái muội tình mê.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đôi môi hơi sưng đỏ, đỏ mê người.