Tuy số thuốc này quý như vậy, nhưng lấy nhiều như vậy, cũng không đúng lắm.
Người phụ nữ hốt hoảng trả hết thuốc, như một làn khói chạy về phía phòng đối diện.
“Đám người kỳ lạ.” Hoàng Chinh quay về: “Vật tư quý như vậy, nhưng bọn họ lại không hề quan tâm.”
“Có lẽ người ta không thiếu vật tư.” Minh Thù buông cái bát sạch sẽ xuống: “Cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Hoàng Chinh nhìn qua nhìn lại vật tư người phụ nữ lúc nãy đưa: “Những thứ này không dễ bảo quản.”
Thức ăn không dễ bảo quản, người bình thường chọn, nhất định sẽ dùng cái này trước.
Tô Đài nói: “Khoan sử dụng những món đồ kia đã.”
Hoàng Chinh đồng ý đề nghị của Tô Đài.
Lần trước zombie chuyển không ít đồ, tạm thời bọn họ không thiếu vật tư.
“Không làm việc nhà không biết dầu đắt.”
Minh Thù đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nếu không phải là Tô Đài biết nấu cơm, trẫm sẽ không cho đám tiểu yêu tinh này ăn.
Ba người: “…”
Một zombie như cô, ăn đồ ăn con người không thấy ngại sao!
Tôn nghiêm của zombie đâu!
Cô là zombie giả!
–
Vào đêm.
Tô Đài nhìn zombie buổi chiều nói cứu con tin, bây giờ đang nằm trên ghế sô pha ngủ như heo, cái con đủ màu như bánh trôi kia nằm bên cạnh cô.
Hắn lắc đầu, đứng dậy đi ra ban công nhìn ra bên ngoài.
Đối diện chỉ có một tòa nhà có ánh sáng, hiển nhiên đám người kia đều ở trong phòng.
Bên ngoài có người canh chừng, từ chỗ hắn có thể nhìn thấy lầu một, cả lầu một đều là những người đàn ông mặc quân phục.
Ba ba hai hai ngồi thành một đám.
Tô Đài buông rèm cửa sổ xuống, đạp Hao Tử đang há miệng ngủ một cước: “Tối hôm nay cẩn thận một chút.”
Hao Tử mơ mơ màng màng nói thầm: “Không phải có zombie của Hạ Vị sao.”
“Cô ta không sao, nhưng cô ta có hứa bảo vệ cậu sao?” Hoàng Chinh nói tiếp: “Người này cũng không tốt như cậu nghĩ đâu.”
Đừng nhìn lầm vị vua zombie luôn cười, rất dễ nói chuyện này.
Nhưng sự máu lạnh vô tình của cô đã khắc vào trong xương.
Từ việc không lo chuyện bao đồng, cũng không hề lương thiện.
Thứ duy nhất có thể nói với cô là vật tư.
Hao Tử giật mình một cái, hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt: “Không phải cô ta nói đi bắt con tin sao? Sao vẫn còn ngủ vậy?”
“Còn chưa tới nửa đêm, bây giờ đi làm cái gì?” Hoàng Chinh hèn mọn: “Hao Tử, tôi thật hoài nghi trước kia sao cậu có thể thi đỗ đại học.”
Hao Tử nói như thật: “Dùng tiền vào thôi.”
“…”
Quả nhiên Minh Thù ngủ thẳng đến hừng đông mới dậy, cô lại ngồi một bên từ tốn ăn đồ, sau đó mới tràn đầy sức sống đứng lên.
“Cô định cứu thế nào?” Tô Đài hỏi cô.
Minh Thù dẫn theo thú nhỏ xuống lầu, giọng điệu nhẹ nhàng khác thường: “Gõ cửa. Tôi là một zombie lễ phép!”
Nữ chính trẫm tới cứu ngươi!
Chờ trẫm nha!
Minh Thù nhanh chóng chạy xuống lầu, dưới lầu không có ánh sáng, Minh Thù mới vừa đi xuống lầu, chợt nghe ngoài cửa một tiếng vang nhỏ.
Cô dừng lại.
Bên ngoài mơ hồ có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng bên cạnh cô bị gõ.
Minh Thù đứng trong bóng tối nhìn qua, Tô Đài bọn họ nghe tiếng đập cửa, đi ra cầu thang nhìn xuống đất.
Không phải cô nói đập cửa người khác sao?
Đập cửa bọn họ làm gì?
Nhưng lại thấy Minh Thù đứng ở cầu thang nhìn bọn họ.
Minh Thù nhét thú nhỏ vào trong áo, dừng vài giây mới mở cửa.
Người gõ cửa là một người đàn ông mặc quân phục, trong tay hắn có đèn pin, rọi thẳng vào phòng: “Chúng tôi bị lạc một đứa bé, các cậu có thấy không?”
“Bị zombie ăn rồi.”
Người đàn ông mặc quân phục: “…”
Đèn pin rọi thẳng đến người của Minh Thù.
“Chỗ chúng tôi không có đứa bé nào cả.” Hoàng Chinh đại diện từ trên lầu đi xuống, ngăn Minh Thù toàn nói ra những điều kinh khủng.
Đối phương hoài nghi quan sát Minh Thù.
Cô cười híp mắt nhìn anh ta: “Tôi muốn qua bên đó làm khách, có được không vậy?”
“Hả?”
Minh Thù đi ra ngoài cửa.
“Ôi, cô…” Người đàn ông cũng không quan tâm đến căn phòng, nhanh chóng đi theo Minh Thù: “Cô làm gì vậy?”