– Có, trong Thánh địa có rất nhiều nơi bí mật ngày thường tiểu huynh đệ không nhìn thấy,nơi lần này đến cũng là như vậy.
Dương Khai nheo mắt lại thản nhiên nói:
– Đã là bí mật mà tiết lộ với người ngoài có vẻ như không được tốt lắm.
– Tiểu huynh đệ không coi là người ngoài,hơn nữa nơi đó ngoại trừ tiểu huynh đệ ra không ai có thể tiến vào được.
Từ Hối nghiêm mặt nói.
– Hả?
Dương Khai lông mày nhíu lại:
– Trừ ta ra không ai có thể tiến vào, đó chẳng phải nơi Thánh chủ của các ngươi mới có tư cách tiến vào sao? Haha,việc này ta không thể cự tuyệt đúng không?
Từ Hối sắc mặt hơi có vẻ xấu hổ ôm quyền nói:
– Kính xin tiểu huynh đệ thứ lỗi có thể cùng chúng ta đi một chuyến.
Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh,mi mắt đảo quá đám cường nhân Nhập Thánh Cảnh này,thầm nghĩ nếu mình lại làm khó dễ thì có khả năng rất thấp có thể trốn thoát từ đây, hắn liền rất nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này.
Đám người này quá đông,từng người đều là Nhập Thánh Cảnh, Dương Khai cảm thấy dù có đem dùng toàn bộ thực lực cũng không thể chạy trốn khỏi đây.
Nghĩ tới đây, Dương Khai thần sắc trầm tĩnh lại,nhún vai nói:
– Vậy hãy dẫn đường đi,ta cùng các ngươi đi một chuyến.
Nghe vậy sắc mặt mọi người vủi vẻ, Từ Hối lại tươi cười rạng rỡ vội vàng nói:
– Mời!
Từ Hối còn tưởng hôm nay hàn huyên với Thánh chủ tương lai này nhất định sẽ có chút không thoải mái, cũng quyết định nếu đối phương thực sự phản kháng,dù là liều mạng đắc tội thì cũng phải bắt hắn vào Thánh Lăng.
Lại không ngờ Dương Khai lại dễ dàng co giãn như vậy,điều này làm lão đỡ được không ít xấu hổ. Dù sao cũng là Thánh chủ tương lai,nếu hôm nay làm lớn không thoải mái thì có thể này sau hắn sẽ làm khó dễ với mình.
Ra khỏi cung điện,mọi người đều đi quanh Dương Khai,nhanh chóng bay hướng tới một ngọn núi. Những người này nhìn như tản mạn chỉ tuỳ ý quan sát, kỳ thực đã phong kín tất cả đường lui của Dương Khai. Một khi Dương Khai có biểu hiện ra điều gì đó không thích hợp bọn họ có thể trong nháy mắt ra tay khống chế hắn.
– Đại trưởng lão,có thể nói cho ta biết không, chúng ta đang đi tới nơi nào.
Trên đường Dương Khai mở miệng hỏi.
Từ Hối trầm ngâm đáp:
– Tới Thánh Lăng.
– Thánh Lăng?
Dương Khai kinh ngạc:
– Sao nghe giống nơi mai táng người vậy?
– Không sai.
Từ Hối thành thật vuốt cằm.
– Thánh địa ta qua nhiều thế hệ Thánh chủ, lúc phát hiện đại nạn của chính mình đã tới liền tiến vào trong Thánh Lăng đợi cái chết. Cho nên nơi đó chính là nơi mai táng người, là phần mộ của nhiều đời Thánh chủ của Thánh Địa.
– Nơi đó chắc rất nguy hiểm.
Dương Khai vẻ mặt hơi cười chỉ như thuận miệng hỏi han.
– Đối với chúng ta mà nói quả thật rất nguy hiểm,bất luận là người nào không phải Thánh chủ tiến vào cũng sẽ chết trong đó,nhưng đối với tiểu huynh đệ mà nói thì đây cũng là khảo nghiệm cuối cùng.
– Nói như thế nào?
Từ Hối thần sắc chần chừ.
Dương Khai lập tức nói:
– Không thể nói thì đừng nói,ta không có hứng thú gì đối với bí mật của người khác,loại sự việc này càng biết nhiều càng nguy hiểm.
Từ Hối xấu hổ cười:
– Cũng không phải không thể nói…chuyện cho tới nước này lão phu ta cũng không thể gạt ngươi rồi. Tiểu huynh đệ chỉ biết là qua nhiều thế hệ Thánh chủ đều là bị Thánh nữ mang về,nhưng ngươi có thể không biết rằng mỗi lần Thánh nữ mang về cũng không chỉ có một người. Bởi vì mỗi đời Thánh nữ của Thánh Địa chúng ta đều có vài người, các nàng mỗi người đều căn cứ vào ánh mắt của mình và công pháp cảm ứng,tìm được Thánh chủ thích hợp đem về Thánh Địa,thông qua các Thánh nữ truyền dậy lĩnh ngộ Cửu Thiên Thần Kỹ sau đó tiến vào Thánh Lăng. Người duy nhất có thể sống sót từ Thánh Lăng đi ra mới chính là Thánh chủ thực sự được lựa chọn.
– Ta đây không phải rất may mắn,lúc này đây không có ai cạnh tranh với mình sao?
Dương Khai kỳ quái chế nhạo.
Từ Hối ha hả cười gượng:
– Có thể nói như vậy.
– Ở nơi này có cái gì?
Dương Khai mặt lạnh hỏi.
– Lão phu không biết…ta chỉ biết đó là nơi táng thân của nhiều thế hệ Thánh chủ,ngoài ra tất thảy đều không biết nhiều,không chỉ có ta mà chư vị hộ pháp và trưởng lão đây cũng không biết chút nào về nơi đó,vbởi vì chỉ có người lĩnh ngộ Cửu thiên thần kỹ mới có tư cách tiến vào đó.
– Nói như vậy Cửu Thiên Thần Kỹ chính là chìa khoá tiến vào đó?
Dương Khai thoáng chút suy nghĩ.
– Đại khái là vậy, tuy nhiên có thể khẳng định là bên trong quả thực không an toàn lắm,tiểu huynh đệ ngươi sẽ đi vào nhất định phải cẩn thận đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trình Nguyệt Đồng bỗng nói tiếp:
– Mặc dù có hung hiểm nhưng cũng tốt.
– Tốt?
Dương Khai nhìn nàng ta khẽ liếc mắt lập tức thấy hưng phấn.
– Tốt như thế nào, nói ra xem nào.
Trình Nguyệt Đồng hé miệng cười:
– Điều này sao ta biết được, chỉ có điều Lão Thánh chủ chọn tu luyện ở đó,mỗi lần xuất quan thực lực đều có chỗ tinh tiến, hơn nữa nghe nói Lão Thánh chủ năm đó khi tiến vào cũng đã thu hoạch được không nhỏ.
– Uh, việc này không tệ, bí bào Lão Thánh chủ dùng chính là lấy từ trong Thánh lăng. Đó là Thánh cấp thượng phẩm bí bảo,trên đời này chẳng có bao nhiêu.
– Bí bảo mỗi một thời đại Thánh chủ dùng cũng không kém,tất cả đều được lấy từ trong Thánh lăng, điều này phải xem cơ duyên của tiểu huynh đệ đây thế nào rồi,biết đâu cũng có thể lấy được từ trong đó loại bí bảo thích hợp để dùng không chừng.
Từ Hối cười híp mắt nói.
– Thánh cấp thượng phẩm bí bảo? Sao không nói sớm chứ, nếu mấy người nói với ta sớm một chút có những thứ này thì ta đã vào đây từ sớm rồi, cần gì mấy người tới cứng mềm như vậy.
Dương Khai bỗng nhiên có vẻ rất phấn chấn.
Mọi người kinh ngạc.
– Ta thích nhất là mạo hiểm.
Dương Khai nhếch miệng cười,trên mặt tràn đầy thần thái khó hiểu.
– Càng là nơi nguy hiểm ta càng thích xông vào một lần,nhất lại là nơi mai táng người chết như Thánh lăng này.
Từ Hối sắc mặt hơi co giật,lập tức phát hiện mình có chút nhìn không thấu con người Dương Khai rồi.