Anh căm hận bản thân cô đến như vậy, hận không thể…giết chết cô?
Cô nghiến chặt răng không thể chết được.
Ngay từ đầu đã không tìm cái chết nên bây giờ đương nhiên phải trân trọng sinh mạng của mình.
Cô không sống vì một người như Ôn Mạc Ngôn mà cô có cuộc sống của riêng mình.
Cô cố gắng giấy giụa và bắt đầu kêu cứu.
“Cứu mạng — cứu mạng!”
Căn hộ cách âm không tốt nên giọng nói của cô đã vọng đến nhà bên cạnh.
Thiệu Kính Đình ở ngoài cửa ra sức gõ cửa, âm thanh rất lớn đã truyền đến phòng ngủ.
“Hoan Hoan, em có sao không? Em có chuyện gì vậy?”
“TÔI Bạch Minh Châu đang định để anh ấy xông vào cứu người nhưng không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại đưa một tay ra di chuyển trên người của cô.
Có một sự rùng mình ở mỗi một nơi anh chạm đến.
“Cô có thể để cho anh ta vào đây, để anh ta nhìn chúng ta đang làm gì”
“Anh…”
Cô mở to hai mắt và không thể tin được.
Đây có phải là Ôn Mạc Ngôn mà cô biết không? Vô cùng tàn nhãn.
“Bạch Minh Châu, cô kêu đi, kêu to nữa lên, để cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đang làm gì”
Anh cong khoé môi nói với giọng điệu xảo quyệt.
Trái tim của Bạch Minh Châu ngay lập tức lạnh lẽo nửa phần, mà bên ngoài Thiệu Tuân vẫn đang khẩn thiết la lên.
“Hoan Hoan, em đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu em không nói thì tôi sẽ xông vào đó.”
“Không… không cần. Tôi chỉ là đang tắm không cẩn thận bị treo chân. Tôi không sao… Cảm ơn ý tốt của anh, tự tôi có thể bôi thuốc là được rồi”
“Thực sự không cần sao? Tôi vào xem xem em thế nào được không?”
“Không cần… tôi đã tắm rồi nên có chút không tiện”
“Thực sự là em không có chuyện gì sao? Ở trong… có phải là có người không?”
“Không có, tôi có bản lĩnh gì, chỉ là không cẩn thận bị treo mà thôi, không nói nữa, tôi đi tìm thuốc đây”
Bạch Minh Châu vội vàng ứng phó.
Thiệu Kính Đình suy nghĩ thấy cũng phải, với bản lĩnh của Bạch Minh Châu thì một người đàn ông bình thường cũng không so sánh được, xem ra cô có lẽ chỉ không cận thận trẹo chân thôi.
“Vậy thì em đợi lát tôi lấy thuốc mỡ ở chỗ của tôi, mười phút nữa sẽ tới, nếu không… nếu không tôi sẽ phá cửa xông vào.”
“Được”

“Ôn Mạc Ngôn, là anh ra tay trước. Tôi và anh đều là chuyện của trước kia, bây giờ anh đều đã có vợ có con rồi, anh và tôi còn vướng bận cái gì?”
“Bạch Minh Châu, khoản nợ cô nợ tôi, tôi vẫn chưa lấy lại được. Cô bỏ trốn một năm, tôi tìm một năm, cô trốn mười năm, tôi tìm mười năm”
“Rốt cuộc là tôi đã nợ anh cái gì?”
“Tình!” Anh thốt ra một chữ một cách nặng nề: ‘Cô đã khiến trái tim tôi vỡ nát, tôi cũng phải dùng dao đâm lên người cô. Tôi không được sống dễ chịu thì cô cũng đừng hòng được thoải mái. Ngay cả khi tôi đã kết hôn rồi thì tôi vẫn phải hành hạ cô”
“Anh…”
Cô tức giận cảm thấy Ôn Mạc Ngôn đã điên rồi, càng lún càng sâu và trở thành dáng vẻ như bây giờ.
Cô không ngừng giấy giụa, cố gắng đẩy ngọn núi lớn khỏi cơ thể của mình.
Bàn tay của anh vẫn quyến luyến mà không kiêng nể gì.
Nhưng đột nhiên dừng lại.
Ôn Mạc Ngôn cau mày, anh nhìn thấy vết sẹo ở bụng dưới của cô. Vết thương có lẽ vẫn đang trong giai đoạn đang lành, để lộ ra màu thịt mới màu hồng đã mọc lên.
“Có chuyện gì với vết sẹo này?”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì ngay lập tức căng thẳng, cô cũng không biết sức lực ở đâu ra lại có thể đẩy anh ra.
Cô cầm chăn quấn chặt lấy người: “Liên quan gì đến anh.
Ra ngoài, tôi phải thay quần áo”
“Được rồi, đợi cô xong rồi thì chúng ta từ từ nói chuyện”
Ôn Mạc Ngôn đứng dậy và cất bước đi ra khỏi phòng, trước khi rời đi vẫn bình tĩnh nói: “Dáng người thật sự rất xấu, cũng không biết là ai có thể thích được”
“Cái chết tiệt gì vậy”
Tính khí hung bạo của Bạch Minh Châu gần như không thể nhịn được.
Cô có vóc dáng tuyệt đẹp, đường bụng phẳng, đôi chân dài mà anh vẫn mở to mắt nhìn và nói dối.
Ai thích sao? Chính bản thân anh mắt mù nên thích.
Bạch Minh Châu tức giận trực tiếp đập cái gối qua nhưng anh đã đi xa rồi và đập vào tường.
Cô không biết rằng thời điểm mà Ôn Mạc Ngôn xoay người đi ra khỏi nhà thì khoé miệng anh nhếch lên để lộ ra một nụ cười hài lòng.
Anh… đang cười.
Cô vẫn còn sống, thật sự rất tốt.
Thực ra thì trong một năm nay anh đã tìm kiếm vô số nơi, anh cũng không oán trách gì, cũng không có chút căm hận gì, anh chỉ cần cô sống bình an là được rồi.
Còn sống là tốt rồi… Chỉ khi còn sống thì mới có kể cãi vã, mới có thể vướng bận, mới có thể tiếp tục yêu…