Lâm thần y nói rất nghiêm túc.
Tát cả mọi người đều kiểu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai nây đêu chêt lặng, môm há hôc, mắt trợn tròn.
Khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau….
“Chuyện… chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lâm thần y, anh… anh đang đùa sao?”
“Tên rác rưởi đó… có thể cứu được A. Thái ư?”
“Không thể nào…”
Ai nấy đều há hốc mồm, vẻ mặt không thể nào lý giải nỏi.
Câu nói này giống như một trận kinh lôi, nhắm thẳng vào đại não, khiến đại não trở nên hoàn toàn trống rỗng…
“Không phải, Lâm thần y, những gì anh vừa nói… là nói đùa phải không? Làm sao Lâm Dương có thể cứu A. Thái được? Hắn ta là thứ phế vật bắt tài…” Chẳm Tề vội vàng bước tới, trợn tròn mắt nhìn Lâm Dương hỏi.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không nói đùa. Hơn nữa vị bác sĩ này có thể chứng minh rằng phương pháp mà Lâm Dương nói trước đó là hợp lý và hiệu quả. Nếu các vị không tin thì tôi không thể giúp gì được cả. Bệnh nhân này tôi không khám bệnh được. Các vị, tạm biệt!”
Lâm Dương nhàn nhạt nói rồi xoay người rời đi, cũng không buồn phản ứng với đám người Tô gia.
“Lâm thần y! Lâm thần y!”
“Con rẻ, đợi đã…”
Đám người Tô gia và Trương Tỉnh Vũ vội vàng la to.
Nhưng Lâm Dương đã đi thẳng ra khỏi cổng bệnh viện không buồn quay đầu nhìn lại Tắt cả đám người Tô gia mờ mịt đứng sững tại chỗ.
“Sao lại như thế này?”