Cô nghĩ đến sự độc ác của Lộ Nhất Phàm vừa nãy, không hề nể mặt mà mặc kệ cô, lại nghĩ đến, những kỳ kinh nguyệt trước đây của mình, Hàn Thành Trì còn thận trọng gấp trăm lần cô, cấm cô ăn lạnh ăn cay, mỗi tối còn cầm túi nước ấm giúp cô ấm bụng…….
Cố Ân Ân đứng trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nhìn mặt gương rộng lớn sáng bóng, khuôn mặt kia không khác gì ngày thường, nhưng rõ ràng trong đáy mắt đã mất đi linh động, hoạt bát, trong lòng bắt đầu dậy sóng.
…
…
Tô Kiều Kiều và Hàn Thành Trì tham gia một bữa tiệc, phòng bao là khách sạn sang trọng nhất Bắc Kinh, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy tuyết mai ngút ngàn ngoài sân Vương Phủ, đang nở rộ rất chói mắt.
Thật ra thì hiện giờ, đối với Tô Kiều Kiều mà nói, vô cùng tốt. Lúc đầu cô ta đánh nhau với Cố Lan San trong quán cà phê ở Thập Lý Thịnh Thế. Cuối cùng cô ta bị giam ở trong đồn công an suốt bảy ngày, sau khi đi ra, liền nhận được tin tức tập đoàn Bắc Dương ngừng hợp đồng với cô.
Sự nghiệp của cô, hoàn toàn từ trên cao rơi xuống đáy, từ một đường tương lai rõ ràng sán lạn trở thanh tay trắng.
Mọi người đều như vậy, sướng quen rồi khổ không chịu được, cho nên vì cái gọi là chất lượng cuộc sống của mình, cô ta và một đám đàn bà bên ngoài sống phóng túng với vài ông chủ, sau đó liền gặp được Hàn Thành Trì.
Lúc đầu, cô chỉ cảm thấy Hàn Thành Trì hơi quen mắt, giống như là đã gặp ở đâu đó, càng về sau, cô mới nhớ tới, trong một quán trà ở Cố Cung từng gặp mặt anh một lần.
Thật sự mọi chuyện xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, ai có thể nghĩ tới Hàn Thành Trì đã từng giúp Cố Lan San mắng Tô Kiều Kiều, về sau lại trở thành chủ chi của Tô Kiều Kiều cô?