Tại sao những người đàn ông khác đều thèm khát cô ta, nhưng Giang Nghĩa lại chẳng có chút cảm tình nào với cô ta hết? Là do cô ta không đủ xinh đẹp, hay do không đủ dịu dàng?
Thật ra cô ta đã biết câu trả lời rồi.
Giang Nghĩa là người đã có gia đình, Giang Nghĩa yêu vợ mình đậm sâu như vậy, sao có thể rung động với những người phụ nữ khác được?
Bình dấm chua trong lòng Tân Uẩn khẽ nghiêng, cô ta cắn môi, mặc kệ Giang Nghĩa có yêu cô ta hay không, mặc kệ Giang Nghĩa có phải người đã có gia đình hay không, dù sao đêm nay Giang Nghĩa cũng là của cô ta, đừng mơ có người đoạt được anh!
“Giang Nghĩa!”
“Ừm?”
“Chúng ta đừng ngồi yên ở đây nữa, hay là cùng ra đó nhảy một bản đi?”
Giang Nghĩa sửng sốt.
Nhảy ư? Nói thật thì ở phương diện này anh chẳng có chút thiên phú nào cả.
Nhưng anh còn chưa kịp từ chối, Tân Uẩn đã khoác tay anh, kéo anh đứng dậy, hai người bước tới giữa sảnh tiệc, cơ thể đung đưa theo điệu nhạc.
Một Tân Uẩn ngày thường luôn giữ vẻ đoan trang, đúng mực, vào giờ phút này lại thả bay tất cả cảm xúc ra ngoài.
Cô ta thích Giang Nghĩa đó, thì sao?
Lẽ nào thích một người là sai sao?
Cho dù sau này như thế nào, ít nhất giây phút này, cô ta muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Giang Nghĩa, một lần trong đời, vậy là đủ rồi.
Dưới sự dẫn dắt của âm nhạc, dưới sự ‘giúp đỡ’ của Tân Uẩn, cho dù Giang Nghĩa không có thiên phú về nhảy múa, nhưng cũng không khỏi chủ động nhảy.
Giang Nghĩa, Tân Uẩn, lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy.
Ở trong góc, Thủy Quân Tín ngồi vắt chân ở trên ghế, trong tay cầm một ly rượu vang, lắc lắc.
Ánh mắt anh ta hoàn toàn rơi trên người Tân Uẩn.