Cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đến mất hồn.
Ôn Mạc Ngôn cũng không nói gì giảm tốc độ của xe lại, cuối cùng để cho xe dừng lại vững vàng dưới lầu của tòa nhà.
Bạch Thư Hân không chào hỏi gì mà cứ thế đi thẳng về phòng mình.
Ôn Mạc Ngôn còn định để lại lọ rượu thuốc cho cô nhưng đã nghe thấy tiếng cửa đóng “cạch” lại.
“Tâm trạng của cô ấy không tốt sao?”
Anh vò mái tóc ngắn, không hiểu mọi chuyện ra sao.
Đến lúc chiều tối, Bạch Thư Hân nhân được tin nhắn của Lý Hải Long. Cô đã chuẩn bị xong, cô nhìn mình ở trong gương, trang điểm tinh tế, lại còn mặc thêm một chiếc váy liền khiến cô trông càng có dáng vẻ của một thục nữ hơn.
Cô hít sâu vào mấy hơi rồi vứt những suy nghĩ lung tung trong đầu ra sau và ra cửa.
Ở trong thang máy, cô tình cờ gặp Ôn Mạc Ngôn. Ôn Mạc Ngôn đang chuẩn bị đi siêu thị mua đồ, để về tự làm cho mình món gì đó.
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy cô thì rất vui: “Anh… anh sắp đi siêu thị mua đồ, em, em vẫn chưa ăn tối đúng không? Có… có muốn ăn chung không để anh chuẩn bị nhiều hơn một chút.”
“Không cần đâu, tối nay tôi phải ra ngoài.”
“Ra. ra là vậy..”
Bạch Thư Hân gật đầu coi như cảm ơn lòng tốt của Ôn Mạc Ngôn.
Lúc thang máy đi xuống dưới còn dừng lại hại lần để những người khác đi vào.
Bọn họ bị ép vào trong góc, có người đàn ông không kìm được nhìn Bạch Thư Hân mấy cái, gái xinh thì ai không thích nhìn thêm một chút chứ.
Ôn Mạc Ngôn cảm nhận được ánh mắt của đối phương, không hiểu vì sao anh tự bước lên phía trước một bước, che trước mặt của Bạch Thư Hân, chắn luôn ánh mắt nhìn thăm dò của người đàn ông kia.
Bạch Thư Hân nhìn thấy bóng lưng ở phía trước thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc.