“Ha ha ha ha… Nữ vương bệ hạ, những điều cô nói quả khiến người ta rung động, nhưng có ý thì phải có đủ khả năng mới được. Nước Hoa hạ ta sắp chiếm được toàn bộ Á Âu rồi, còn Đại Bất Liệt Điên của cô thì sao? Trăm ngàn năm qua, ngay cả bốn đảo của mình mà còn quản lý không được thì lấy gì để xưng bá thế giới?”
Y Lệ Sa Bạch chưa từng bị ai đáp trả như thế, nàng ta tức giận cắn chặt môi.
“Hoàng đế bệ hạ, xem ra ngài còn chưa rõ Đại Bất Liệt Điên ta. Thật không dám giấu diếm, hiện tại, toàn bộ lục địa Phi đều là thuộc địa của chúng ta. Nền khoa học kỹ thuật của nước ta hoàn toàn có thể xưng số 1, số 2 trên toàn thế giới. Ví dụ như Nữu Khắc Man mà các ngươi đã bắt cóc, ở Đại Bất Liệt Điên, nhân tài như vậy có đầy đất. Trình độ khoa học kỹ thuật của chúng ta chắc chắn vượt ngoài tầm tưởng tượng của ngài”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ: Cô cứ khoác lác đi, cô còn tạo ra được bom nguyên tử nữa mà, hừ, chỉ dựa vào đám nhà khoa học… ngốc của các người thì còn lâu mới chú tâm vào việc phát triển vũ khí.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Vậy các ngươi đã tạo ra được điện thoại, bóng đèn, tủ lạnh hay máy giặt?”
Y Lệ Sa Bạch ngẩn người nhìn Lãnh Thiên Minh, bởi vì nàng ta không hiểu nổi hắn đang nói gì, chẳng lẽ tên tiểu hoàng đế này có bệnh?
Nàng ta nhịn không được thốt lên: “You’re a jerk”.
Nghe thấy câu nói đó, sắc mặt Lãnh Thiên Minh lập tức thay đổi. Dù gì thì hắn cũng là sinh viên hàng đầu tốt nghiệp trường kỹ thuật, sao có thể không hiểu “you’re” là gì cơ chứ? Thế nhưng jerk là gì?
Người phiên dịch đứng bên cạnh cho rằng mình nghe nhầm nên không dám lên tiếng, Lãnh Thiên Minh nhịn không được hỏi: “Cô nói ta là gì?”
Y Lệ Sa Bạch sững sờ, má ơi… hắn thật sự hiểu được ngôn ngữ Đại Bất Liệt Điên?
“Cái này… cái này là khẩu ngữ ở quê ta… ý nói… ngài là người rất lợi hại…”
“Ồ, ta cảm thấy cô cũng là jerk…”
“Ta…”