Chỉ có Sáng Thế Vương mới có thể ung dung nhẹ nhàng chụp bắt một Thăng Hoa Đế 11 tướng như vậy!
Chiến lực của Chu Hằng… quá khủng bố đi!
Quét mắt nhìn một vòng mọi người, Chu Hằng tiện tay ném Cư Hoa Ích qua một bên, nói: – Nói đã hết lời! Các ngươi hãy tự bảo trọng đi!
– Chờ một chút! Đột nhiên Phương Di Dung kêu lên.
Chu Hằng nhướng mày, như thế nào còn có người không được giáo huấn không chịu hay sao? Hắn dừng bước lại, trên mặt rõ ràng đã mang theo vẻ không vui, hắn cũng không phải là một người tính tình tốt gì lắm.
– Huynh đài bớt giận! Tiểu muội cũng không phải là muốn ngăn cản huynh đài, mà muốn hỏi huynh đài một chút, có thể cho tiểu muội đi theo hay không? Phương Di Dung mỉm cười mê người, nhưng trong lòng thì uất ức, nàng chính là cháu của Phương Diệu Lâm, luận về thân phận là được tôn sùng loại nào? Mà nói đến dung mạo, nàng lại thuộc hạng tuyệt sắc, không phải bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng đều thất hồn thất sắc hay sao?
Vậy mà không ngờ Chu Hằng lại đầy mặt ghét bỏ, thật là tức chết nàng mà!
Ai bảo Chu Hằng biểu hiện ra chiến lực cường đại, hiện tại nơi này lại hung hiểm khó lường, tự nhiên là đi theo một cường giả như vậy mới an toàn!
Phương Di Dung kiêu ngạo, thậm chí còn có tính tiểu thư rất lớn, nhưng nàng cũng không ngu ngốc!
– Vị huynh đài này, cũng tính luôn tiểu muội như thế nào? Dương Hạnh Hoa cười khúc khích nói.
– Ha ha… cũng tính ta một người!
Chu Hằng nhún nhún vai, nói:
– Các người muốn cùng đi theo là tự do của các người, nhưng ta cũng không có nghĩa vụ bảo hộ các người! Hắn lôi con lừa đen đi tới trước.
Chín người chia làm hai nhóm, bốn người đi theo Chu Hằng rời đi, ba người kia thì cùng ở lại với Cư Hoa Ích. Không phải bọn họ không biết nơi này là từng bước nguy cơ, nhưng tốt hơn là lấy bất biến ứng với vạn biến!
Hơn nữa, bọn họ có lòng tin chắc chắn cường giả gia tộc sẽ tìm được bọn họ, đồng thời dẫn bọn họ thoát khốn!
– Ngươi hãy đợi đấy! Cư Hoa Ích hung tợn nhìn chằm chằm theo hướng Chu Hằng biến mất. Hắn chưa từng bị mất hết mặt mũi như vậy, điều này làm cho sát ý của hắn vừa phát ra không thể vãn hồi.
Hắn nhất định sẽ đợi tới lúc cường giả gia tộc tới, sau đó đuổi theo làm thịt Chu Hằng!
…
Chu Hằng vốn cũng không có đặt nặng đám Cư Hoa Ích ở trong lòng, cũng không quan tâm tới bốn của nợ đi theo phía sau, chỉ một đường đi tới phía trước.
– Này, huynh tên là gì? Phương Di Dung vừa đi đến gần vừa hỏi Chu Hằng. Nàng thật sự không thể chịu đựng được lại có nam nhân xem thường mị lực của nàng.
Nhất định là mắt đối phương có vấn đề, mới không có ý thức được dung nhan tuyệt mỹ của nàng! Nhất định là như thế!
Chu Hằng lạnh lùng nhìn nàng một cái, loại đại tiểu thư tự cho mình là nhất này, hắn không cảm thấy ưa thích chút nào, nói: – Ta tên là Chu Hằng, trước không biết các người; về sau cũng không có bất kỳ giao tình gì!
– Chu huynh không khỏi quá bất cận nhân tình đi? Dương Hạnh Hoa thực ra rất thích thú nhìn thấy Phương Di Dung bị Chu Hằng chặn họng, nàng cười khúc khích, thầm nghĩ: “Nếu mị lực của Phương Di Dung ngươi không được, hãy xem ta!” Nàng nói: – Tuy nhiên hẳn Chu huynh cũng biết mình đi đâu chứ?
Trên thực tế, Chu Hằng cũng không hiểu trận pháp này, làm sao biết mình nên đi hướng nào? Nhưng hắn biết một điều, nếu ở lại tại chỗ bất động, như vậy khẳng định cũng không làm được gì! Hơn nữa, hắn đúng là có mục tiêu, đó chính là phàm là trận pháp thì khẳng định có mắt trận, có khả năng một cái, cũng có khả năng vài cái, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể phá trận!
Trận pháp này dùng phù văn hoàn chỉnh của Tiên giới bố trí, hắn tìm hiểu nói không chừng có thể loại suy, tăng thêm nắm giữ đối với Hỗn Độn Thiên Kinh.
– Các người muốn cùng đi theo, nhưng không cần nhiều lời vô nghĩa! Nếu đã bị nói là bất cận nhân tình, thì hắn đơn giản cứ bất cận nhân tình đi! Dù sao hắn cũng không có ý định kết giao bằng hữu.
Bốn người Phương Di Dung đều hai mặt nhìn nhau, đều có phần hối hận, đi theo một người như vậy, bọn họ thực sự có an toàn hơn so với ở lại tại chỗ hay không? Thế nhưng đi cũng đã đi rồi, lúc này mà quay lại đúng là mất hết mặt mũi!
Năm người đều yên tĩnh lại, lặng lẽ đi tới.
– Nói chút gì đi! Sao buồn tẻ nhàm chán như vậy! Con lừa đen rất muốn đánh đòn, lên tiếng nói.
Bỗng dưng thấy con lừa này lại biết nói, bốn người Phương Di Dung đều vô cùng sửng sốt.
Tuy rằng không giống như Phàm giới cho dù là yêu thú Hóa Thần Cảnh đều chỉ có thể dùng thần thức kết nối, Tiên giới cũng không thiếu hậu duệ của thần thú, chẳng những có thể nói chuyện, thậm chí còn có năng lực biến hóa thành hình người!
Nhưng con lừa này cũng có huyết mạch Thần thú sao?
Đâu có thần thú nào giống như con lừa kia?
Thấy ánh mắt cổ quái của bốn người, con lừa đen lập tức nhảy dựng lên, nói: – Nhìn cái gì? Tuy rằng các ngươi nhìn bổn tọa rất kính ngưỡng, nhưng độ cao của bổn tọa đâu phải các ngươi có thể hiểu được?
Bốn người Phương Di Dung nhất thời sa sầm mặt xuống, con lừa này thật đúng là đê tiện, từ đầu tới giờ đều tản ra khí tức lưu manh mãnh liệt.
“Hả?” Đột nhiên Chu Hằng dừng chân lại, ánh mắt nhìn thẳng tới phía trước.
– Chuyện gì vậy? Phương Di Dung lập tức hỏi.
Chu Hằng không thèm quan tâm tới, hắn thật không có hứng thú làm bảo mẫu cho bốn người này, hơn nữa, đáp án lập tức sẽ hiện ra.
“Vù”, một bóng dáng phát sáng cấp bách lủi lại đây, lại là một con nhím dài 7 xích, nhưng lông nhọn mọc trên thân không ngờ là những lưỡi kiếm dài nhỏ, mỗi một lưỡi kiếm đều tản ra ánh sáng lạnh ghê người.
Đây là một đầu quái thú Nhật Diệu Vương.
Sở dĩ nói là quái thú mà không phải yêu thú, chính là nó vốn cũng không phải là một sinh linh, trừ những lưỡi kiếm kia là thật, các bộ phận thân thể khác đều là quang ảnh hư cấu thành!
Tất nhiên quái vật này là do đại trận tạo ra.
– Chỉ là con thú cơ quan Nhật Diệu Vương đã dọa cho Chu huynh hoảng sợ rồi sao? Một gã nam nhân Thăng Hoa Đế cười nói. Hắn tên là Thái Viễn, tuy rằng chiến lực còn xa không thể sánh với Chu Hằng, nhưng về khí thế cũng không rơi xuống hạ phong.
Bởi vì lão tổ nhà hắn chính là Minh Tiên 4 tướng, hắn coi như là quý tộc hậu duệ thiên hoàng.
– Vậy hãy để ta thay Chu huynh ra tay!
Hắn cười ha hả một tràng, tranh trước chụp ra một chưởng: “ầm” một tiếng, con nhím kia lập tức hóa thành quang ảnh vỡ nát, lưỡi kiếm cắm trên thân nó cũng rơi rụng đầy đất.
Chu Hằng thở dài, hắn dừng chân cũng không phải là vì con nhím này đâu!
“Ầm ầm”, lập tức truyền tới động tĩnh còn lớn hơn…
– – – – – oOo- – – – –