Nhưng xem ra Mục Trần tu luyện vẫn chưa xong.
– Coi bộ tinh huyết trong cái Long Phượng Trì này cũng không đủ để luyện ra được Long Phượng thể.
Thải Tiêu trầm ngâm nhẩm tính, bất ngờ lật tay lấy ra quả Long Phượng, kim quang sáng chói như mặt trời nhỏ, năng lượng thập túc.
Tu luyện Long Phượng thể cần có tinh huyết Long Phượng, nhưng xem ra nhiều hơn số lượng Thải Tiêu dự kiến. Nếu cứ để như vậy, thì lần tu luyện này của Mục Trần vẫn không đạt được độ hoàn mỹ nhất, một khi tinh huyết Long Phượng cạn kiệt, tu luyện sẽ ngừng lại, mất đi cơ hội này chẳng biết lần sau là lúc nào và có thể đạt được như vậy nữa hay không.
Do vậy lúc này Thải Tiêu quyết đoán dùng một khỏa Long Phượng quả.
– Haiz, thật tiện cho tên này mà.
Thải Tiêu thở dài nhìn xuống, hếch môi nũng nịu, rồi ném Long Phượng quả thẳng vào Long Phượng thần luân trên đầu Mục Trần.
Long Phượng quả vừa lọt vào, lập tức có kim quang mãnh liệt bắn ra, một cột sáng kim sắc trăm trượng bắn thẳng lên trời, phạm vi nghìn dặm cũng có thể thấy rõ ràng.
Trong cột sáng đó còn vang lên tiếng long ngâm phượng hót cổ xưa vang vọng, thậm chí còn có ảnh Chân Long Chân Phượng vần vũ giữa trời.
Dưới chân cột sáng, Mục Trần vẫn yên lặng ngồi đó, tinh huyết Long Phượng màu ám kim chảy xuôi như dòng suối nhỏ lượn lờ quanh người hắn.
Tinh huyết Long Phượng chạm vào da thịt, như đốt cháy da thịt hắn, phát ra những tiếng xèo xèo, cứ như thể tinh huyết Long Phượng không phải máu đơn thuần, mà là dung nham đủ sức hòa tan kim thiết.
Mục Trần bị tinh huyết Long Phượng nung cháy nên run rẩy không ngừng, gầm gừ thống khổ, hai đấm nện điên cuồng xuống mặt đất (?), đánh nứt cả đáy ao.
Thải Tiêu chăm chú nhìn hắn, bàn tay cũng nắm lại, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡng ép lôi hắn ro khỏi trạng thái tu luyện thất thường này.
Tình hình hiện tại nếu Mục Trần không kiên trì nổi, thì có thể lắm cả người hắn sẽ bị tinh huyết Long Phượng nung tan chảy
Cả hai đều đánh giá thấp sự bá đạo của tinh huyết Long Phượng.
– Cố lên nào..
Thải Tiêu lẩm bẩm, nếu như lỗ mãng kéo hắn ra khỏi trạng thái tu luyện thì thật uổng phí công sức từ đầu đến giờ, lại mất không một khỏa Long Phượng quả.
Hạ sách này nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể dùng.
Cột sáng kim sắc bắn lên trời, kim quang chói mắt suốt mấy canh giờ vẫn không hề giảm đi, chỉ có tiếng ầm ầm nện xuống đất thì dần an tĩnh lại, sự run rẩy kịch liệt của Mục Trần cũng thôi không còn nữa.
Thải Tiêu thấy Mục Trần không có động tĩnh gì, nhất thời biến sắc, nàng không cảm nhận được hơi thở của Mục Trần nữa, dường như đã rất yếu.
– Thất bại?
Thải Tiêu nghiến răng, lắc mình một cái đã xuống tới đáy ao, bàn tay ngọc ngà định chụp vào vai Mục Trần lôi hắn lên.
– Không… không cần….
Thình lình một tiếng rên khe khẽ làm cho nàng khựng lại.
Nàng chăm chú nhìn vào cột sáng, cuối cùng đành rụt tay lại. Mục Trần kiên trì cũng vượt ngoài dự liệu của nàng.
Kim quang vẫn sáng chói, nhưng theo thời gian cũng dần yếu bớt, cột sáng trăm trượng dần thu nhỏ lại, sau đó tan mất.
Cột sáng biến mất, tình trạng đáy ao trở nên rõ ràng, Thải Tiêu nhìn thấy bóng người bọc trong một lớp tinh thể kim sắc, cứ như con ruồi muỗi nào đó bị kẹt trong hổ phách, gương mặt nhăn nhó cứng ngắc, sinh cơ hầu như không nhận thấy.
Thải Tiêu chăm chú nhìn hắn, nàng không hề phát giác hơi thở nào của Mục Trần, nên cũng không biết tình huống này là thất bại hay đã thành công.
“Rốp!”
Thình lình, lớp tinh thể nứt ra một vệt nhỏ, sau đó nhanh chóng lan khắp tinh thể.
Đôi mắt nhắm chặt của Mục Trần cũng run lên, chớp chớp chậm rãi mở ra.
“Ầm!”
Kim quang chói mắt bắn ra mãnh liệt cùng tiếng nổ lớn, tinh thể kim sắc văng miểng tứ tung, sau đó bốc hơi.
Một thân ảnh phóng lên trời, ngửa mặt gầm thét, như tiếng long ngâm phượng hót rung động. Sau lưng hắn, ảnh long phượng ẩn hiện, áp lực khủng bố tràn ngập thiên địa.
Bóng người hoàng kim đứng giữa trời, Long Phượng hòa minh, như thần linh giáng phàm, bá khí tuyệt luân.