Những chú chim nhỏ vui mừng vỗ cánh, hót véo von bay lượn trên không trung. Một làn gió mát khẽ lướt qua, ngọn cỏ đung đưa trong gió, dường như đang trình diễn cho cô nàng ban mai vừa xinh đẹp vừa dịu dàng xem. Những giọt sương óng ánh chuyển động, tỏa ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Hít sâu một hơi, Đông Phương Hạ cảm thán nói: “Không khí thật trong lành! Đúng là buổi sáng là thời điểm đẹp nhất trong ngày. Lãnh Lạc, cô bảo, nếu không có sự xuất hiện của những người như Đại Trưởng Lão của gia tộc họ Long các cô, một người đàn ông mang theo người phụ nữ anh ta yêu nhất sống ẩn dật nơi chốn bồng lai tiên cảnh như này, hạnh phúc sống qua ngày, thật tốt biết bao!”
Nghe thấy vậy, Lãnh Lạc tiến lên một bước! Vai kề vai đứng cùng Đông Phương Hạ: “Muốn có được cái gì đó, đương nhiên phải trả giá! Cuộc sống an nhàn như thế, ai cũng muốn! Sau khi tiêu diệt tận gốc Đại Trưởng Lão và thế lực của ông ta, anh còn sợ không có được cuộc sống mà anh mong muốn sao”.
“Nói thì nói thế! Nhưng…Ai mà biết trước được cuộc sống sẽ diễn ra như thế nào chứ, giống như…”
“Giống như một hộp sô cô la, lúc chưa ăn, đâu biết là mùi vị gì! Đúng không?”, Lãnh Lạc không đợi Đông Phương Hạ nói xong, liền cắt ngang lời của Đông Phương Hạ, xen vào một câu!
Nghe thấy kiểu người phụ nữ cổ điển như Lãnh Lạc còn có thể biết những điều này, Đông Phương Hạ hiếu kỳ nghiêng khuôn mặt sang, khẽ cười! Nụ cười này của Đông Phương Hạ rất thân thiết, rất ấm áp, khiến người ta cảm thấy không chút giả dối.
Trong lòng Lãnh Lạc, chưa từng nghĩ sẽ có ngày Bek Ji nở nụ cười như vậy với mình, ngay sau đó, ánh mắt lạnh như băng dịu đi rất nhiều.
“Lãnh Lạc, người phụ nữ như cô, bây giờ quá ít! Nhưng sao cô không thể dịu dàng hơn một chút, lúc nào cũng mang theo bộ dạng lạnh như băng! Có lẽ tôi không biết quá khứ của cô, hoặc đã xảy ra chuyện gì! Nhưng tôi chỉ muốn nói với cô, ngoài một mặt tàn khốc, vẫn còn ấm áp, đừng đem sự việc tưởng tượng đến mức tuyệt vọng như vậy. Nửa tháng trước, nghe được tiếng sáo của cô, tôi đã biết cô không phải là một người lạnh lùng”.
Nhắc đến việc này, sắc mặt Lãnh Lạc khẽ thay đổi! Lạnh lùng hừ một tiếng. Nói: “Đây là việc của tôi!”
Phát hiện giọng nói của Lãnh Lạc bỗng rét thấu xương, Đông Phương Hạ sau khi ngớ ra liền nói: “Việc của cô chính là việc của tôi, hiện tại cô là người của tôi, tôi không muốn lúc cô đứng trước người đàn ông của mình còn khoác lên người vẻ ngoài lạnh như băng đó! Cô coi tôi là cái gì. Còn nữa, về sau trước mặt tôi, tốt nhất thu lại sát khí của cô, bằng không tôi sẽ xử cô!”