Nhưng hiện giờ xem ra, người chồng này so với người trong suy nghĩ của bà ta kiên cường hơn nhiều.
“Chú Tư, sao chú có thể nói như vậy với Lâm Dương?
Lâm Dương cũng là muốn tốt cho bố cháu mà!” Tô Dư vội vàng tiễn lên nói.
“Tốt cho bố cháu? Nếu như bó cháu có bát trắc gì, vậy thì chính là do Lâm Dương hại!” Trương Tính Vũ hừ giọng.
“Tiểu Dư, con bị điên à? Lúc nào rồi mà con còn nói chuyện với đồ rác rưởi đó? Đồ rác rưởi đó sẽ giết chết bố con!” Lưu Mãn San gần như hét lên.
Tô Dư hô hấp run rầy.
Sắc mặt Lâm Dương sa sằm.
Anh biết, có nói nữa cũng chẳng ăn thua gì, những người này căn bản luôn coi thường anh, bắt luận anh có làm nhiều thế nào đi nữa thì trong mắt họ cũng đều là sai trái, dĩ nhiên đều là việc xấu.
“Nếu đã như vậy, vậy được, cứ cho là tôi có tội đi! Nhưng tôi hy vọng tới lúc đó các người đừng tới cầu xin tôi!”
Lâm Dương lạnh lùng nói, xoay người đi thẳng ra cửa lớn.
“Anh rẻ! Anh rẻ! Chờ một chút!”
Tô Dư lo lắng hét lên, lập tức đuổi theo.
Nhưng cô bị Lưu Mãn San và những người khác ngăn cản.
“Con còn đuổi theo hắn làm gì hả?”
“Đúng là thứ ngu si! Vẫn hi vọng là chúng ta đi cầu xin hắn?”
“Cắt ngay nhé, néu như phải cầu xin hắn, tôi thà tự sát2”
“Cầu xin hắn? Thế lại chẳng phải ngay chúng ta cũng không bằng tên rác rưởi như hắn sao?”
“Đúng thết”
Người Tô gia liện mồm chế giễu, dáng vẻ khinh thường không quan tâm.
Lưu Mãn San còn không ngừng mắng chửi anh không được chết yên ồn.
Mặt Tô Nhan vô cùng khó coi.
Cô nghiến chặt răng, thấp giọng nói: “Mọi người đừng mắng Lâm Dương. Lâm Dương cũng là muốn tốt cho bác cả thôi. Tuy Lâm Dương không có chứng chỉ chuyên ngành y nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng hiểu y thuật. Con cảm thấy y thuật của anh áy rất tốt.”
Trước đây khi Lâm Dương điều trị cho cô, cô ấy đã lĩnh hội được y thuật của Lâm Dương. Mặc dù cô ấy cảm thầy rất kỳ diệu lạ lùng, nhưng vẫn phải nói rằng y thuật của Lâm Dương quả thực rất giỏi.
Nhưng mà…người nhà Tô gia làm sao mà tin tưởng chứ?
