– Thế thôi anh đi về đi, em sẽ không thấy anh nữa, em sẽ không khóc nữa
– Em đuổi anh đấy à?
– Đúng là đuổi đấy, anh đi về đi em đi ngủ mai đi học nữa
– Vậy thôi anh về nha, ở lại ngoan nha
Hà Đan gật gật đầu
Duy Dương ra về, chẳng hiểu sao lên giường trùm chăn suy nghĩ một hồi nó lại khóc um lên Quỳnh dỗ thế nào cũng không nín, anh gọi cũng không thèm nghe máy nữa.
Khóc một hồi nó ngủ lúc nào không biết
Sáng hôm sau dậy, ngồi trên giường suy nghĩ mấy gần 30 phút
– Thế tóm lại là có đi học không để biết đường
Quỳnh đã chuẩn bị đi học rồi nà nó cứ ngồi thừ ra như thế
– Không đi để mà tạch môn à
Hà Đan quyể định dậy đi học, suy đi nghĩ lại xem có nên trốn học một hôm để ra sân bay tiễn anh không, nhưng sợ gặp nhau được lúc rồi nó sẽ khóc òa ra mất, hơn nữa là học toán cao cấp, đi học đang còn không biết gì nữa nghỉ, auto tạch môn, toán Trung học phổ thông nó còn thường xuyên bị điểm thấp huống hồ gì toán cao cấp của đại học.
Đánh răng rửa mặt xong nó lại tiếp tục ngơ người suy nghĩ để không hối hận,thôi đi học vậy, tạch môn thì mẹ sẽ giết nó mất thôi.
Trước khi đi học nó không quên gọi cho Duy Dương, haizz chẳng hiểu sao sau khi ngủ dậy nó lại cảm thấy bình thường, dù sao cũng chỉ có 2 năm thôi mà, aiguu thế mà mất công hôm qua khóc hết cả nước mắt. Đúng là nhiều lúc nó hơi bị dở người một chút.
Vác balo đi học với tâm trạng buồn bã, vào tới giảng đường là nằm một đống ra bàn, nghĩ đến viễn cảnh ngày Duy Dương về nước vác theo một em chân dài, body quyến rũ các thứ, aizz các khoản này thì nó lại còn lâu đọ lại người ta rồi
Nó cứ ngồi thẩn thờ
– Ê chăm chú đi, chứ tao là tao cũng không chắc cái này lắm để mà nói lại cho mài đau nha_ Quỳnh ngồi bên đánh vào tay nó để cho nó thoát khỏi cảnh ngơ ngẩn
Thở dài, đưa tay nhìn đồng hồ, anh sắp bay rồi, haizz nó chống hai tay nhìn lên trên bục giảng, rõ là mọi ngày vị giáo sư này có sức hút lắm mà ta? Thì là tại nó không thể không chú ý bài, không thể không nghe giảng, đúng là hôm nay thì không thật
Ngồi chấn tĩnh lại bản thân, nhà nghèo tạch môn là không có tièn đóng đi học lại đâu, vả lại nó đã cố gắng các môn đại cương để điểm khả quan hy vọng tổng kết trên 8 phẩy cho mẹ nở mày nở mặt ra chứ, giờ mà tạch toán cao cấp mẹ sẽ giết mất
Cứ ngồi thở dài mãi, Quỳnh chỉ muốn đá nó ra ngoài luôn cho rồi, đưa tay nhìn đồng hồ và thở dàii, nó lặp đi lặp lại cả buổi không biết bao nhiêu lần
Điện thoại dưới gầm bàn sáng lên, hình như có tin nhắn, lén lút mở ra xem, có mấy chứ ngắn gọn ” Bao boi, anh đi nha ở nhà nhớ phải ngoan đấy nha <3″
Nó lại chống tay suy nghĩ vài giây để rep lại
” Đến nơi gọi cho em đấy, em đang như kiểu lạc vào thế giới của những ngôn ngữ khác người rồi, tại thẩn thờ mãi, suy nghĩ linh tinh hic em mà tạch môn em sẽ bắt đền anh đấy”
” Anh sẽ đền cả tấm thân này cho em nha <3, thôi anh lên máy bay đây nha, mẹ không khóc đâu nên em cũng không được khóc đâu đấy”
” Ai mà thèm khóc, anh bớt ảo tưởng lại em nhờ”
” Bai bai vo yeu <3″
Hà Đan vừa đọc xong phì cười, ôm miệng cười ngây ngô, anh luôn biết nói câu kiểu đúng thời điểm dã man
– Học đi má tao sẽ gọi về mách mẹ Vân
– Giờ học chứ gì
– Sắp hết giờ rồi mới kêu học nghiêm túc, chịu bạn rồi_ Quỳnh thở dài lắc đầu
Hà Đan chỉ ôm miệng cười tủm tỉm, lần này là tâm hồn lơ lửng trên mây rồi sao học được bài.
Sáng tận ngày hôm sau tỉnh dậy, điều đầu tiên đó là cầm vào điện thoại, nó thấy một tin nhắn từ 4 giờ sáng ” Anh đã về được đến phòng nha, biết là em đang ngủ nên anh không gọi, ngủ dậy thì gọi lại cho anh<3″
Ò thế là nó lại quấn chăn gọi lại cho anh người yêu, hơ nhưng mà không nghe máy, bên đó chắc là 7 giờ tối, có khi là anh đang bận nấu ăn hay là sấp xếp đồ gì đó chắc, thế là ném điện thoại qua một bên nó quay lại ôm Quỳnh ngủ ngon lành, chiều nay mới phải đi học, sáng sẽ được ngủ thật hạnh phúc
Lúc sau tỉnh dậy đã trưa đi rồi, tức là gần 11 giờ trưa, kiểu như lâu lắm mới được ngủ thoải mái một hôm, hai đứa ngủ không biết trời đất gì cả. Lần này cầm vào điện thoại thì thấy cuộc gọi nhỡ của Duy Dương cứ cách 1 lúc anh lại gọi nhưng mà nó đang ngủ không nghe được, cả mẹ gọi nữa, tại nó hay tắt âm khi đi ngủ mà.
Ưu tiên người gọi nhiều hơn để gọi lại trước, mà thôi mẹ gọi để nói gì đấy chắc nhanh thôi, thế là nó lại gọi lại cho mẹ trước, mẹ hỏi cuối tuần nó với Trung Kiên có về không, về cũng được mà không về cũng được, phải xem như nào đã chứ. Mẹ spoil là mới lấy hàng rất nhiều đồ đẹp, vâng thế là nó sẽ bất chấp tất cả để về thôi.
Xong tới gọi cho anh người yêu, haizz
Câu đầu tiên nghe nó đã muốn tắt máy luôn
” Em ngủ mới dậy à? Dậy cho mèo ăn đi nha”
” Anh có tin em ném nó ra đường không?” Nó nhíu mày nhìn anh, nằm trên giường call video với bạn gái nhưng chỉ quan tâm tới mèo
” Hahaha mình chỉ trêu bạn một chút cho vui thôi mà”
” Dỗi “
” Giờ dậy mới đi chợ nấu ăn à? Dậy muộn thế”
” Kệ, không thích dậy sớm thích dậy muộn có được không?”
” Bạn lại dỗi mình đấy à”
” Không quen nhau, sao phải dỗi”
” Hahaha người nuôi mèo hộ mình, bạn dậy cho mèo ăn dùm mình nha, yêu bạn”
” Không thích cho ăn đấy thì sao nào”
” Bạn đừng ngược đãi ngừi iu mình nha”
” Cứ thích đấy thì sao”
” Hahaha eo ơi dỗi mà cute vậy ai chịu được” Duy Dương phì cười, tiếc là không thể bay về hôn cho nó một cái, cái tội cute quá đáng
” Cute thì sao nào”
” Haha mình yêu bạn quá” Duy Dương chỉ biết cười và cười
” Kệ, mình không thích bạn đấy thì sao nào”
” Bạn chán sống rồi mà”
” Có đứa nào dở hơi mới chán sống”
” Okok mình sai, mình xin lỗi bạn yêu nha” Oke đương nhiên là anh phải nhún nhường, chứ so về cái gì chứ nó mà đã dỗi thì chịu rồi
” Để suy nghĩ xem có nên tha thứ cho không đã” Nó giả vờ trưng bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ
” Thôi tha lỗi cho mình, mình sẽ yêu bạn nhiều nhiều hơn này”
” Ủa thế tức là bây giờ bạn không yêu mình? Lại dỗi lần hai”
Quỳnh ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngắn ngẩm, mấy đứa yêu nhau đều dở hơi thế này hết rồi, chẳng bù cho anh người yêu của Quỳnh, dỗi thì dỗi, đúng là thích dỗi thì cứ dỗi
– Sến súa_ Buông hai từ phũ phàng, Quỳnh dậy đi nấu cơm ăn để chiều còn đi học sớm.
Còn Hà Đan vẫn tiếp tục dỗi~~