Mặc Phong đỡ nàng, nhẹ giọng nói.
Thủy Y Họa trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi.
“Ta mới không say! Huynh mới say! A Nguyệt, A Nguyệt!”
Lam Nguyệt uống có chút nhiều, tửu lượng của nàng cũng không tốt, cũng không thích uống rượu. Vừa rồi cũng vì kết nghĩa huynh đệ, mới vui vẻ mà uống một chút.
Lam Nguyệt có chút đau đầu, lại phải dỗ Thủy Y Họa.
“A Họa ngoan, hôm khác ta lại bồi ngươi. Hôm nay đến đây thôi, nha.”
Cũng không biết rốt cuộc nàng là tỷ hay nàng là tỷ nữa a.
“Được, kia, lần sau chúng ta lại chiến 300 hiệp!”
Thủy Y Họa giơ tay hất cằm nói, xong lại lủi vào ngực Mặc Phong.
“Ngũ muội, ta hiện tại có cảm giác Họa Nhi bị muội cướp đi.”
Mặc Phong vừa tức vừa sủng xoa đầu Thủy Y Họa, lại trừng nàng có chút bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, Họa Nhi để A Phong đưa về, còn Nguyệt Nhi…”
Lam Quân Ly còn chưa kịp nói xong, Long Dật Trần liền nói.
“Ta đưa Nguyệt Nhi về, đại sư huynh, huynh cũng mệt rồi, về phủ trước nghỉ ngơi đi.
Lam Quân Ly: “…”
Tốt lắm, sư đệ của hắn! Hai sư đệ đều có đôi có cặp, hắn thành cẩu độc thân.
Tức giận!
_____》》》
Long Dật Trần đưa Lam Nguyệt về phủ, hắn cũng không có lấy xe ngựa, mà cùng nàng tản bộ trên đường.
Đường xá lúc này vẫn còn rất đông đúc, dù sao lễ hội Hoa Đăng là lễ hội về đêm, đúng giờ Tý sẽ có hoạt động thả đèn trời ước nguyện. Thời giờ cũng sắp đến, ai cũng mua sẵn thiên đăng trên tay.
Long Dật Trần đi cạnh bên Lam Nguyệt, mặt nàng đã ửng đỏ, đôi mắt lập lòe mang theo men say.
Long Dật Trần trầm ngâm chóc lát, trước mở miệng nói chuyện.
“Nguyệt Nhi, có muốn thả thiên đăng không?”
“Thiên đăng? Ha, hội hoa đăng này cũng nhiều tiếc mục thật đó.”
Lam Nguyệt không có nhìn hắn, chỉ đặt tay lên đỡ trán, Long Dật Trần không nhìn rõ biểu cảm của nàng.
“Không muốn sao?”
Lam Nguyệt im lặng, Long Dật Trần cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng đi cạnh nàng.
Lam Nguyệt buông tay xuống, vô tình nhìn thoáng qua cây cầu trên hồ Thanh Tuyền, nàng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, tâm hơi nhấc lên.
Lam Nguyệt chớp mắt, bỗng chốc tỉnh rượu hơn một nữa. Nàng nói với Long Dật Trần:
“Nhị ca, ngươi không cần đưa ta về nữa, ta có chút chuyện, đi trước.”
Lam Nguyệt cũng không đợi kịp Long Dật Trần trả lời, thân ảnh nhanh nhẹn hướng một hướng khác đi đến, rất nhanh đã biến mất sau đám người.
“Nguyệt Nhi, chờ…”
Long Dật Trần chưa kịp nói xong, người đã biến mất. Hắn cũng không còn cách nào, chỉ có thể thở dài. Ánh mắt trong đám người tìm kiếm một chút, có chút không yên tâm.
Dù sao Lam Nguyệt không có linh lực, chỉ là một người bình thường. Nhưng hắn chợt nghĩ đến tính cách của nàng, hẳn là sẽ không để bản thân chịu thiệt.
Long Dật Trần cũng không làm gì được, đành phải chuyển hướng, trở lại Tề vương phủ.
_____》》》
Lam Nguyệt đuổi đến trên cầu, đã không còn bóng dáng người nàng muốn tìm.
Cũng đúng, người nàng thấy là mặc bạch y, dáng người có chút giống, lại không giống hắn lắm. Dù sao người kia cũng không giống loại người sẽ đến những nơi đông đúc như vậy.
Lam Nguyệt hơi hơi thất thần, xung quanh nàng một mảnh ồn ào. Người đến người đi vội vã, cũng đẩy nàng một chút.
Ra là thời gian thả Thiên đăng sắp đến, mọi người đều muốn nhanh đi xem.
Lam Nguyệt có chút khó khăn chen giữa đám người, nàng bị đẩy một cái, liền va phải lòng ngực một người.
“A, xin lỗi…”
Lam Nguyệt vừa mở miệng xin lỗi, cổ tay căng thẳng, đã bị người nắm lấy.
Lam Nguyệt hơi kinh, lúc này mới ngẩng đầu. Đập vào mắt nàng, không phải mặt nạ bạc lạnh băng, mà là đôi mắt màu đen sâu thẳm. Lam Nguyệt nhìn thấy, ánh tím chớp động mà lóe qua, nhưng rất nhanh đã khôi phục một màu đen nhánh. Tựa như chưa từng thay đổi.
Mùi hương thanh mát quen thuộc bên mũi, nhượng Lam Nguyệt đang thất thần khôi phục.
“Ngươi…”
Lam Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đối phương đã đặt tay lên vai nàng, đem người nàng xoay lại.
Lam Nguyệt chỉ thấy một trận hoa mắt, bản thân vốn nên đứng trên cầu lúc này lại đang ở trên mái nhà.
Mà bạch y nam tử kia đứng cạnh nàng không xa. Khoảng cách một bước chân, không gần cũng không xa.
Lam Nguyệt thu thập lại tâm tình, bình tĩnh nói.
“Ta còn tưởng bản thân uống say nhìn lầm, lại thật là ngươi a…”
Nàng cười cười, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn người đối diện.
“…Đại thần.”
Phía sau mặc nạ lạnh băng, Huyền Tịch đưa mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói:
“Ngươi nhận ra ta?”
“Tất nhiên, thiên hạ có ai có được khí chất như ngươi a.”
Lam Nguyệt cười cười, lại nhắc chuyện cũ.
“Lần trước trong bí cảnh còn chưa nói rõ đâu. Đại thần, ngươi truy ta làm cái gì a?”
Huyền Tịch đứng nhìn phía xa, cũng không nhìn nàng, chậm rãi nói ra:
“Cần ngươi theo ta trở về.”
Pháp lực khôi phục, hắn có thể dùng Tịnh hồn liên thăm dò vị trí của Lam Nguyệt. Cùng lúc đó, Hoàng đế đến nói với hắn, Đế Đô cũng có một người tên Lam Nguyệt, là nhị nữ nhi của Tướng quân phủ. Hắn vốn thử một chút, liền theo hồn liên chỉ dẫn đến đây rồi.
“Đại thần, ngươi rõ ràng nói không tính toán, bây giờ lại muốn bắt ta?”
Lam Nguyệt thật cảm thấy hắn ý nghĩ kỳ lạ, nàng nghĩ không ra hắn là muốn cái gì.
“Ta nói qua, dạy ngươi tu luyện.”
“Tu luyện ở đây không phải cũng tốt sao? Hà cớ gì phải đi?”
Nàng còn rất nhiều chuyện cần làm, sao có thể nói đi là đi được chứ.
“Hiện tại ngươi cũng không có năng lực đi đến đó.”
Huyền Tịch liếc nàng một cái, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh nhạt, nhưng Lam Nguyệt cảm thấy hắn đang xem thường nàng.
“Phượng Lam Nguyệt.”
Hắn kêu một tiếng, Lam Nguyệt hơi sửng sốt, nàng cười cười.
“Ngươi biết rồi?”
Nàng hỏi là hắn biết thân phận Phượng tướng quân phủ nhị tiểu thư của nàng. Dù sao trước đây nói tên nàng cũng không có nói họ. Hắn vừa rồi liền gọi họ tên nàng.
“Ta không quan tâm ân oán của ngươi. Bổn quân sẽ đích thân dạy ngươi. Trong vòng 10 năm, bổn quân muốn ngươi đạt đến Hóa Thần, phi thăng thượng thiên giới.”