Cố Diễm cả kinh, vội vàng nhìn lại. Quả nhiên, mí mắt Dương Sóc giật giật, tiếp theo, hai mắt mở ra.
Cố Diễm đương nhiên cũng bình tĩnh nhìn Dương Sóc, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không dời ánh mắt. Trong mắt đôi bên đều phản chiếu bóng dáng đối phương, ai cũng không mở miệng trước, thời gian phảng phất dừng lại ở thời khắc này.
“Dương Sóc tỉnh rồi sao?” Nghe được chút động tĩnh Chu Châu mở miệng đánh vỡ thời khắc kỳ dị kia, Dương Sóc nhìn về phía Chu Châu, chân mày hơi nhíu lại, “Cậu là ai?”
Chu Châu trầm mặc trong chốc lát, không nói chuyện.
Dương Sóc hơi mím môi, mày nhăn càng chặt.
Liễu Phi Tuyết cũng đã đi tới, chỉ nhìn Dương Sóc, cũng không nói gì.
Ánh mắt Dương Sóc dừng trên người Liễu Phi Tuyết chốc lát, cuối cùng chuyển đến trên người Cố Diễm.
Lần nữa bốn mắt nhìn nhau, lúc này đây, Cố Diễm mở miệng.
“Anh không nhớ em, đúng không?”
Cố Diễm bình tĩnh hỏi, nhưng trong mắt cố sức che giấu bi thương khiến Dương Sóc đau lòng.
Tim đau đớn, một chữ “đúng” kia làm sao cũng không nói nên lời.
Dương Sóc không lên tiếng khiến trong mắt Cố Diễm nhiều thêm một tia sáng, “Dương Sóc.”
Dương Sóc chậm rãi lãng tránh ánh mắt đối phương, chống đỡ thân thể ngồi dậy. Ngồi dậy liền có chút choáng váng, Cố Diễm đúng lúc đỡ lấy đối phương.
Bàn tay chạm bàn tay, một dòng điện lướt qua. Bốn mắt lần thứ ba đối diện, lúc này đây, trong lòng đôi bên dường như đều sinh ra thứ gì đó.
“Dương Sóc, em là Cố Diễm, em không tin anh không có chút ký ức nào về em. Đại não không có, trực giác dù sao vẫn có đi?”
Cố Diễm nói vô cùng nhẹ, Dương Sóc lẳng lặng nghe, thật lâu, khẽ gật đầu một cái.
Mà sau khi Dương Sóc gật đầu, trên mặt Cố Diễm chậm rãi lộ ra nụ cười, “Chúng ta về trước đi, em sẽ mời người trị lành cho anh,”
Dương Sóc gật đầu, chỉ nói một chữ, “Được.”