Lục Trì biết ý cô, mặt có chút hơi nóng, lên tiếng cắt đứt cô: “Không phải em là người bắt anh kiềm chế sao.”
Đường Nhân bị anh bắt bẻ, cô bất mãn hừ một tiếng, nhấc chăn lên, đưa lưng về phía anh tắt đèn rồi ngủ.
Trong Lục Trì thầm than thở, anh lặng lẽ nằm xuống.
Nửa đêm anh phát hiện Đường Nhân nằm dính sát vào anh, nhờ ánh đèn ngủ trong phòng, mà anh thấy mặt cô nhăn nhó, chắc chắn là chân lại khó chịu rồi.
Anh nhẹ nhàng bóp chân cho cô.
Gần nửa tiếng trôi qua, cuối cùng anh cũng thấy mặt mày Đường Nhân giãn ra, lúc này anh mới cẩn thận nằm xuống.
Lần sau không bao giờ… Để cô có thai nữa.
~
Mấy tháng sau, Đường Nhân bị đẩy vào phòng sinh.
Bởi vì tất cả chỉ số đều bình thường, cho nên bác sĩ đề nghĩ sinh thường, bây giờ cô được đưa vào phòng sinh để chờ tử cung cô mở ra hết cỡ mới có thể tiếp tục được.
Lần đầu tiên Đường Nhân biết đau đẻ là như thế nào, cô còn chưa sinh, mà những con gò đã khiến cô không chịu nổi.
Còn không bằng đi đánh nhau.
Cuối cùng, vào lúc cô sinh thì trên mặt cô dằy mồ hôi lạnh toát ra, nhưng nghĩ đến đứa bé là con của cô và Lục Trì, nên cô càng có động lực hơn.
Lục Trì ở bên ngoài nghe tiếng thét của cô, trên mặt anh hoàn toàn kinh hoảng.
Anh đã gặp qua không biết bao nhiêu ca mổ, cũng đã tự tay làm, nhưng chưa bao giờ trải qua việc đỡ đẻ. Hai ngày trước anh còn nghe tin có sản phụ chết trên bàn sinh.
Anh nhanh chóng loại bỏ cái ý nghĩ tiêu cực đi, tập trung tinh thần chờ đợi ở bên ngoài.
~
Đường Nhân sinh con trai, cô quá mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Lúc cô được đẩy ra ngoài thì Lục Trì chạy vội tới, khiến bác sĩ và y tá giật nảy mình.
Bác sĩ biết Lục Trì, lột khẩu trang xuống nói: “Yên tâm, mẹ tròn con vuông, bác sĩ Lục không cần lo lắng quá.”
Lục Trì căng thẳng đến mức không nghe thấy là con trai hay con gái.
Rạng sáng Đường Nhân tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Lục Trì đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng, cộng thêm anh có thêm quầng mắt chứng tỏ anh đã thức suốt đêm.
Lục Trì khó khăn hỏi: “Em… Em đói bụng không?”
Anh đã bỏ tật nói lắp nhiều năm rồi, bây giờ thấy anh nói lắp khiến cô bật cười, nhưng lại không dám cười quá mức, nhìn qua nhìn lại hỏi: “Con đâu anh?”
Lục Trì cau mày: “Con khỏe.”
Tay anh siết chặt tay cô, Đường Nhân thuận tay gãi gãi tay anh: “Vẻ mặt anh vậy là sao, coi chừng con nó ghét anh đó.”
Lục Trì không thể làm gì khác ngoài chuyện trả lời: “Con ổn lắm.”
Đường Nhân: “…”
Y tá bế em bé tới, em bé nhắm nghiền hai mắt, trên mặt nhiều nếp nhăn, trông cực kỳ nhỏ bé.
Đường Nhân cảm thấy con trai cô cực kỳ đẹp, chắc chắn là giống cô, còn không thì giống Lục Trì cũng đẹp trai.
Lục Trì nhận lấy con trai từ tay y tá, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Ban nãy anh nói con trai khỏe là vì anh chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, nhưng bây giờ anh đang tự tay ôm con trai, cảm giác thực sự không giống nhau.
Đường Nhân cảm thấy xúc động, nghẹn ngào nói: “Anh nghĩ ra tên cho con trai chưa?”
Lục Trì do dự một chút, lắc đầu.
Đường Nhân nhìn chằm chằm con trai chưa ngủ, chợt muốn lắm chuyện xấu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nói: “Em nghĩ… Hay gọi là Đường Quán đi.”
Lục Trì nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Đường Quán?”
Đường Nhân nghiêm túc giải thích: “Ừ, anh là bình giấm chua, em họ Đường, con trai tên là Đường Quán đúng rồi.”
Lục Trì: “…”
Nhưng anh lại không phản bác được.
Đường Nhân cảm giác bây giờ mình đã là một người mẹ, dịu dàng nói: “Nghe mẹ nói nè con trai, mẹ sẽ nuôi dưỡng con trai mẹ thật thông minh, Đường Quán tin mẹ nhé!”
Qua một lúc lâu, anh buồn bực nói: “Em nói chuyện không có khoa học gì hết… Anh làm bác sĩ nè.”
Cho nên phải nghe anh.
Sau khi xuất viện về nhà, Đường Quán hay thức về đêm, Đường Nhân phải mơ màng bò dậy cho con trai bú sữa.
Lục Trì nằm một bên trông thấy.
Cuối cùng thời gian sau, Lục Trì chăm non Đường Quán, từ đó cậu bé bỏ mẹ.
~
Đường Quán lớn lên từng ngày.
Cậu bé cảm thấy ánh mắt của ba có chút đáng sợ.
Cậu bé còn nghe nói lúc nhỏ cũng không được mẹ cho bú, Đường Quán cảm thấy mình được ba mẹ nhặt từ trong thùng rác.
Đường Quán ngồi cùng bàn với một bé gái, cô bé lúc nào cũng kể lể chuyện ba mẹ thích cô bé nhất, buổi tối còn đọc truyện cổ tích, rồi dỗ cô bé ngủ nữa.
Đường Quán cảm thấy không phục.
Cho nên đến giờ đi ngủ, cậu bé len lén mở cửa phòng ngủ của ba mẹ.
Đường Nhân còn chưa ngủ, thấy con trai ló đầu vào, ngoắc ngoắc tay: “Đường Quán, mau tới mẹ nào.”
Nghe vậy, Đường Quán lập tức đẩy cửa đi vào, nhảy lên giường, chui vào chăn cọ cọ người mẹ, lộ ra nửa khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng.
Lục Trì vừa mới từ phòng tắm đi ra đã thấy có một cái đầu nho nhỏ trong chăn.
Thấy ba ra ngoài, Đường Quán lập tức chui vào chăn, ôm chặt mẹ không buông.
Tối này đừng hòng đuổi cậu bé ra ngoài.
Lục Trì cũng không nói lời nào, môi mím lại thành một đường, tắt đèn rồi chui vào trong chăn, nói: “Ngủ.”
Trong phòng tối đen như mực, Đường Quán chợt mở miệng: “Ba, sao ba không đọc truyện cổ tích cho con nghe, ba không thương con đúng không?”
Lục Trì: “…”
Những lời này nghe cực kỳ quen tai.
Đường Nhân bật cười: “Trì Trì, mau đọc truyện cho con trai nghe kìa.”
Có mẹ dựa lưng, Đường Quán cảm thấy tối nay cậu bé cực kỳ lợi hại, hỏi lại lần nữa: “Ba đọc hay không?”
Lục Trì nói: “Đọc.”
Anh liếm liếm môi, bò dậy lấy điện thoại di dộng tìm tòi truyện cổ tích, nhẹ nhàng đọc cho con trai nghe.
Rất nhanh sau đó đã không còn nghe thấy giọng nói của con trai nữa.
Đường Nhân khẽ nói: “Hình như ngủ rồi.”
Lục Trì thở phào nhẹ nhõm, nghiên đầu sang thì lập tức thấy Đường Nhân xinh đẹp như mỹ nhân dưới ánh đèn mờ, anh không nhịn được nhướn tới hôn cô một cái.
“Sao ba không hôn con?”
“Ba không thương con đúng không?”
Đường Quán chưa ngủ, cậu bé dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lục Trì, liên tiếp đặt câu hỏi nghi ngờ.
Đường Nhân nhịn không được cười lớn: “Hôn con trai mau.”
Lục Trì cứng người nửa ngày, cuối cùng cúi xuống hôn lên má cậu bé một cái, tắt đèn ngủ, không làm gì nữa.
Đường Quán có một đêm mộng đẹp.
Sau khi trời sáng, cậu bé tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của mình lúc nào không hay.