“…” Mộc Ân không phải không biết, cô chỉ là không nghĩ tới.
Mình cũng sẽ ghen tuông.
Kiếp trước…
Không, bây giờ cô ghen là bình thường, kiếp trước yêu đương mấy năm, vậy mà chưa từng biết ghen, mới là không bình thường.
Có thể thực chất bên trong cô chưa từng yêu Giang Minh Tu.
Chẳng qua là cảm thấy rất thích hợp.
Con người Giang Minh Tu, e ngại Lục Phong Miên, không dám làm gì cô, từ đó sinh ra một sự tôn trọng, khiến cô hiểu lầm đó là người thích hợp với mình cả đời.
Nhưng thích hợp không nhất định sẽ yêu, không yêu mới rộng lượng.
Bây giờ yêu đương chính thức, ngay cả Lục Phong Miên tuyển một người hầu xinh đẹp cũng ghen.
“Vậy tiểu Dữu kia…” Mộc Ân nhìn cô gái đi từ cửa phòng ăn ra, nói: “Chú Lục thật biết chọn người giao việc.”
“Quân gia sẽ nói cho cô ta cũng bình thường, chị thấy tiểu Dữu, vừa xinh đẹp vừa quan tâm lại ôn nhu, nói chuyện vĩnh viễn như chú mèo con, còn đặc biệt nghe lời chủ nhân.”
Trần Uyển Di cố ý nói: “Nào giống em, luôn luôn đối nghịch với quân gia, còn thích tên đàn ông xấu xí họ Giang, đầu óc cũng không tốt lắm, Lâm Hạ nói cái gì đều tin.”
“Đó là lúc trước, về sau em sẽ ngoan!”
Mộc Ân đứng bật dậy, quay người đi đến trước mặt Trần Uyển Di, nóng lòng chứng minh: “Em sẽ nấu cơm cho chú Lục, cũng có thể kể chuyện cho chú ấy, sẽ còn trị thương cho chú ấy nữa!”
“Em còn có thể lên giường với chú Lục! Chú ấy thích kiểu gì thì em cũng không hề tức giận!”
“…” Trần Uyển Di.
Trong biểu cảm nhăn nhó của cô ấy mang theo một tia kinh ngạc, Mộc Ân mới đầu tưởng rằng bởi vì chính mình, lập tức chú ý tới ánh mắt cô ấy đăm đăm nhìn chằm chằm sau lưng mình…
Cô như có cảm giác xoay người lại, chỉ thấy Lục Phong Miên đứng ở cửa, gương mặt kia lạnh lùng như băng như ngọc, hiện lên sự ngạc nhiên vi diệu.
“…” Mộc Ân.
Thật con mợ nó muốn trùng sinh lại lần nữa!
Cũng không biết Lục Phong Miên nghe cô nói được bao nhiêu.
Không quan tâm anh nghi ngờ mình tự nói chuyện một mình ở phòng ăn như một người bệnh tâm thần, cả người Mộc Ân đều thẹn muốn chết, hận không thể tông cửa xông ra.
Nhưng Lục Phong Miên đứng tại cửa ra vào, cái này cũng rất có độ khó.
“Chú Lục, cháu… cháu…” Cô cà lăm, thực sự nghĩ không ra giải thích như thế nào, dứt khoát mặt dày xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chú Lục sao đã về rồi? Không phải nói ban đêm mới về sao ạ?”