Trong mấy vị Yêu Thánh, Tà Giao cũng là một nhân vật đứng đầu, một đạo thuật pháp của nó đủ để hủy diệt một tòa thành trì. Vậy mà giờ phút này, một kích toàn lực của nó lại bị nhẹ nhàng hóa giải.
Mấy tên Yêu Thánh đồng loạt hoảng sợ.
Mỹ nữ đầu lâu lại không trả đũa mà chỉ yên lặng đứng đó, tựa như đang chờ đợi điều gì.
“Vong Xuyên… Đúng rồi! Đây chính là sông Vong Xuyên.” Mặt Tam Mục Quỷ Mẫu trắng bệch.
“Ngươi nói cái gì? Không có lầm chứ! Con sông kia ở Địa Ngục giới cơ mà.” Đôi mắt Yêu Thánh Man Hoang chợt lóe vẻ nghiêm túc.
Sinh linh sống tập trung ở Nhân Gian giới. Chúng Yêu Thánh đã từng thấy thế giới Thần Võ, gặp được rất nhiều thế giới, nên biết rằng trên Nhân Gian giới có rất nhiều thế giới nhỏ có thể liên thông với nhau.
Nhưng những giới trong luân hồi thì khác, ví dụ như Địa Ngục giới, Ngạ Quỷ giới, tuyệt đối không thể nào xuất hiện một sinh linh còn sống. Trừ khi đã chết, sinh hồn thoát khỏi thể xác, mới có thể tiến vào một giới nào đó trong luân hồi.
Đây là thiết luật của lục đạo luân hồi, là quy luật của Thiên đạo, tuyệt đối không có ngoại lệ.
Nhưng Tam Mục Quỷ Mẫu lại nói, dòng sông lớn kia là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết.
… Sông Vong Xuyên xuất hiện ở Nhân Gian giới?
Điều này sao có thể?
Vẻ mặt mấy tên Yêu Thánh biểu thị rõ ràng không tin.
Yêu Thánh Tà Giao cười lạnh một tiếng, phản bác: “Ta thấy là do ngươi sợ Tạ Đạo Linh, sợ sắp chết thì có.”
Tam Mục Quỷ Mẫu vẫn nhìn chằm chằm mỹ nữ đầu lâu không chớp mắt, run rẩy nói: “Không, không sai được đâu.”
Yêu Thánh Tà Giao xí một tiếng, nói: “Thối lắm! Bản Thánh thành đạo cũng hơn một ngàn năm, mặc dù kiến thức không bằng ngươi, nhưng cũng biết rõ, thuật pháp cho dù lợi hại thế nào cũng không thể nối liền hai giới.”
Quỷ Mẫu chợt nghiêng đầu, chống lại ánh mắt của Tà Giao, nói: “Nhưng nếu đây không phải là thuật pháp thì sao?”
Tà Giao hỏi lại: “Không phải thuật pháp? Đó là….” Nó bỗng nhiên nghẹn lời.
Mấy người còn lại đồng loạt hiểu ra, nhìn nhau hoảng sợ.
Một giọng nữ dễ nghe vang lên: “Thần kỹ, đúng vậy, muốn nối liền hai giới thì phải dùng Thần kỹ, hơn nữa nhất định phải là Thần kỹ đứng đầu.” Người nói chuyện cởi bỏ tấm mạng che mặt, để lộ dung nhan xinh đẹp. Đây chính là một vị Yêu Thánh khác của Man Hoang Địa giới, Khổng Tước.
Khổng Tước cũng không thèm để ý tới mấy người này, thi lễ về phía Bách Hoa cung ở xa xa: “Tiên tử, nể tình một lần tương giao giữa ngài và ta, có thể nghe ta nói một lời được không.”
“Ngươi nói.” Tạ Đạo Linh ngồi ngay ngắn trên bảo tọa Vạn Hoa, hai tay nắm pháp ấn, hàng mày phượng khẽ nhướn lên.
Trong mắt Khổng Tước lấp lánh nước mắt, mềm giọng nói: “Tà Giao bắt ái nữ của ta, ép ta phải tham gia vào vũng nước đục này, thực ra trong lòng ta vạn phần không muốn. Nếu đã gặp được Thần kỹ, vậy thì ta xin mặt dày thỉnh cầu tiên tử giúp ta giữ tính mạng của ái nữ. Từ nay về sau, ta nguyện nghe theo lệnh của ngài.”
Tạ Đạo Linh hơi trầm mặc, cười nói: “Nếu tỷ tỷ đã bị bắt buộc làm việc, bản Thánh đương nhiên không trách tội.”
“Khổng Tước! Ngươi không cần mạng của con gái ngươi nữa sao!” Tà Giao điên cuồng hét lên một tiếng, móc ra một vật muốn bóp vỡ nó.
“Không!” Gương mặt xinh đẹp của Khổng Tước tái nhợt đi.
“Toàn lực tấn công đầu lâu kia cho ta, nếu không ta lập tức giết con gái ngươi!” Tà Giao lạnh lùng nói.
Khổng Tước nhìn về phía Bách Hoa cung, trong chốc lát khó mà đưa ra lựa chọn, thân người hạ thấp, chậm rãi quỳ xuống giữa không trung.
Nàng khẩn cầu nói: “Tiên tử, van cầu ngài.”
Yêu ma cảnh giới Phong Thánh, vậy mà lại quỳ gối trước một Thánh Nhân của Nhân tộc cách đó hơn ngàn dặm, mấy tên Yêu Thánh còn lại đều bị dọa sợ.
Tạ Đạo Linh than nhẹ một tiếng, linh lực thúc giục, trước ngực toát ra một luồng linh quang xanh biếc. Chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: “Thần kỹ, Vong Xuyên.”
Theo một tiếng này, linh quang lập tức phát động, lao ra khỏi Bách Hoa cung, bay về phía bầu trời ở tiền tuyến.
Ngay sau đó, linh quang xanh biếc từ trên trời hạ xuống, rơi thẳng vào trên người mỹ nữ đầu lâu kia.
Ngọn lửa xanh biếc âm u trong hốc mắt mỹ nữ đầu lâu đột nhiên bùng lên, cách không hỏi: “Lần này độ mấy người?”
Trong Bách Hoa cung, Bách Hoa tiên tử nói: “Ngoại trừ Khổng Tước, tất cả đều vào địa ngục Hắc Thằng… Hồn phách của tên Tà Giao kia cho ngươi để làm tim đèn, đốt nó ba mươi ngàn năm, rồi lại đưa vào địa ngục Vô Gián.” (*)
(*) Địa ngục Hắc Thằng: là tầng thứ hai của Địa ngục, chúng sinh bị trói bằng dây sắt đen, bị cắt xẻ đốn như thân gỗ. Địa ngục Vô Gián: tầng thứ tám, chúng sinh bị hành hạ không ngừng nghỉ bằng nhiều hình phạt thảm khốc.
“Đa tạ, như ngươi mong muốn.”
Mỹ nữ đầu lâu nói xong, lập tức xoay người lại, cúi người thi lễ nói: “Mời chư vị lên thuyền.”
Nàng vừa dứt lời, từng hư ảnh hình người nhô lên trên đầu từng tên Yêu Thánh, bay về phía thuyền nhỏ trên sông Vong Xuyên.