“Bọn họ sao có thể giống Người được?”, Thượng Quan Nhã nóng nảy nói, “Thân phận của họ là gì, thân phận của Người lại là gì? Điện hạ, ý tưởng này của Người, Phò mã tuyệt đối sẽ không đồng ý”
“Ai bảo ngươi nói với hắn?”, Lý Dung lạnh lùng nhìn nàng, “Chuyện này của Bổn cung còn cần đến hắn làm chủ?”
Thượng Quan Nhã nhất thời nghẹn lời, Lý Dung cũng lười phản ứng nàng, khẽ phất tay nói, “Được rồi ngươi đi về đi, trước cứ điều tra đã, nếu tìm được chứng cứ trực tiếp làm là tốt nhất. Còn nếu tra không được gì lại nói sau”
Thượng Quan Nhã không đáp, sau một chốc trầm mặc, nàng xoay người bước ra ngoài, không kiên nhẫn nói, “Ta phải nói với Phò mã”
“Đứng lại!”, Lý Dung gọi Thượng Quan Nhã lại, “Ngươi nói với hắn làm gì?”
“Dù sao hắn cũng không quản được Người”, Thượng Quan Nhã mỉm cười, “Ta nói chuyện phiếm với hắn một chút không được sao?”
“Thượng Quan Nhã”, Lý Dung cười nhạo nói, “Ta thách ngươi đấy”
Thượng Quan Nhã nhìn chằm chằm Lý Dung, một lát sau, nàng có chút bực bội khoát tay nói, “Bỏ đi bỏ đi, Người muốn làm thế nào cứ làm thế nấy, dù sao cũng không phải bảo ta liều mạng”
Thượng Quan Nhã nói xong liền phủi tay đi ra ngoài. Lý Dung ngồi trong sảnh chính uống trà hoãn một chốc, sau đó đứng dậy đi tắm mới quay về phòng.
Trong phòng, Bùi Văn Tuyên còn chưa ngủ, hắn mặc áo trong màu trắng, áo ngoài màu lam, đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn lùn, cúi đầu lật xem sổ con.
Lý Dung đi đến cửa, nàng cũng không nhúc nhích, chỉ đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Bùi Văn Tuyên. Thời điểm người nọ không nói gì nhìn y hệt một bức họa, một mảng sông núi, yên tĩnh lại dịu dàng chờ ở đó, cho nàng dũng khí trở về.
Bùi Văn Tuyên cầm bút, mới viết được hai dòng liền nhận thấy được có người đứng ở cửa. Hắn ngẩng đầu nhìn qua liền thấy Lý Dung, phía sau là hình ảnh đình viện rợp trong ánh đèn, mà nàng cứ thế im lặng nhìn hắn.
Bùi Văn Tuyên nhìn chằm chằm Lý Dung hồi lâu mới buông bút, vẫy tay về phía Lý Dung, nhẹ giọng gọi, “Điện hạ, đứng ở cửa lạnh, mau đến đây ngồi đi”
Lý Dung nghe vậy liền đi đến bên cạnh Bùi Văn Tuyên, thuận theo hắn ngồi xuống, nàng dịu dàng cười hỏi, “Ngươi đang viết gì vậy?”
“Chỉ là tùy tiện xem tin tức mà hạ cấp báo cáo”, Bùi Văn Tuyên nhìn nàng hồi lâu, “Người và Thượng Quan Nhã hình như cãi nhau?”
“Thói quen hay vạch trần chuyện của người khác này của ngươi, khi nào mới có thể sửa hả?”
Lý Dung ngồi xuống, lười biếng dựa lên bàn, ánh mắt dời sang tay Bùi Văn Tuyên, “Tay còn đau phải không?”
“Nếu ta nói đau, Điện hạ sẽ giúp ta thổi sao?”
Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, Lý Dung cười nâng cao quạt, giả vờ muốn đánh hắn. Bùi Văn Tuyên cũng không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn Lý Dung. Khi chiếc quạt giáng xuống, chỉ còn cách vết thương nửa tấc bỗng nhiên dừng lại. Bùi Văn Tuyên liền duỗi tay ra trước mặt nàng, tiếp tục nói, “Điện hạ thổi sẽ không đau nữa”
“Ngươi là con nít sao?”
Lý Dung dở khóc dở cười, Bùi Văn Tuyên thở dài, “Aiz, Điện hạ quả nhiên không đau lòng vi thần”
Bùi Văn Tuyên thu tay về. Lý Dung liếc nhìn hắn một cái, khi thấy Bùi Văn Tuyên lộ vẻ ai oán, nàng bật cười thành tiếng, xoè tay nói, “Đưa tay ra”
Bùi Văn Tuyên duỗi tay qua, Lý Dung đặt tay hắn trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn một chốc, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Một con người trần tục như ngươi lại sở hữu được đôi tay xinh đẹp, còn có vài phần tiên khí”
Bùi Văn Tuyên chỉ cười không nói, Lý Dung do dự một lát. Ngay vào lúc hắn không hiểu nàng đang do dự điều gì, liền thấy nàng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng thổi lên tay hắn.
Hơi thở của nàng có vài phần ấm áp, thổi lên lòng bàn tay hắn, sau đó một đường hướng lên trên, thẳng đến vết thương.
Sự ấm áp kia khiến hắn không khỏi tê dại. Ánh mắt Bùi Văn Tuyên tối xuống, hắn lẳng lặng nhìn Lý Dung cúi đầu vì hắn thổi tay, cảm thấy nàng chẳng khác gì một đứa trẻ. Sau khi thổi xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mang theo vài phần ngây thơ hỏi, “Có đỡ hơn chút nào không?”
Bùi Văn Tuyên không đáp, hắn nhìn đôi mắt của nàng, lại dời đến chóp mũi, cuối cùng tầm mắt ngừng trên đôi môi nàng.
Lý Dung có chút nghi hoặc lên tiếng, “Bùi Văn Tuyên?”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy, mỉm cười đáp, “Ta còn tưởng Điện hạ sẽ không làm”
Hắn rút tay khỏi tay Lý Dung, Lý Dung ngồi thẳng người dậy, tùy ý nói, “Khi còn nhỏ mỗi khi bị đau, mẫu hậu đều sẽ thổi cho ta như vậy, sau đó thật sự sẽ không cảm thấy đau nữa”
“Đó là đương nhiên”
Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung đứng dậy cũng đứng dậy theo. Lý Dung nghe được động tĩnh liền quay đầu lại, dìu hắn một phen.
Bùi Văn Tuyên chưa bao giờ được Lý Dung chăm sóc đến vậy, hắn không thể hiện bất kì cảm xúc gì, chỉ đi phía sau Lý Dung, thấp giọng nói, “Có người nguyện ý giúp bản thân thổi vết thương chứng minh có người quan tâm mình. Cho dù vết thương có đau hay không, trong lòng nhất định vui vẻ”
“Ngươi nói nghe đáng thương thật nhỉ…”, Lý Dung quay đầu, nghiêng người liếc nhìn hắn, “Như thể ta ngày thường đối xử với ngươi không tốt, ngươi thiếu người đau lòng, thiếu người thương yêu ấy!”
“Điện hạ đương nhiên đối xử với vi thần cực kì tốt”, Bùi Văn Tuyên đi đến mép giường, Lý Dung giúp hắn cởi áo ngoài, sau đó trước tiên nằm xuống. Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung chui vào chăn, hắn đi đến mép giường tắt nến, như ngày thường leo lên giường.
Tay trái hắn bị thương, tay phải vẫn bình thường. Sau khi Lý Dung nằm xuống được một chốc liền nghe thấy Bùi Văn Tuyên lên tiếng, “Điện hạ, thật ra có đôi khi ta không kiềm được nghĩ, nếu Người chỉ là một vị thê tử bình thường, sẽ có bộ dáng thế nào?”
Lý Dung lặng im không đáp, Bùi Văn Tuyên lại tự mình tiếp tục, “Điện hạ có lẽ cũng sẽ là một vị hiền thê lương mẫu, vì tuy Điện hạ nhìn qua sát phạt quyết đoán nhưng thật chất lại rất dịu dàng. Ban nãy, khi Điện hạ chăm sóc vi thần, vi thần liền cảm thấy bản thân có một gia đình của riêng mình”
Bùi Văn Tuyên nói xong, trộm nhìn thái độ của Lý Dung.
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói, sau hồi lâu mới từ tốn lên tiếng, “Có lẽ cũng không khác biệt lắm”
Lý Dung mở mắt nhìn đỉnh màn, “Ta không thích những thứ sẽ ảnh hưởng đến ta, bất luận có phải là thê tử của ai hay không, ta hẳn cũng không khác với hiện tại là bao”
“Không thể nào?”
Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn nàng, “Điện hạ, nếu Người thích một người, mọi thứ chắc chắn sẽ khác”
Lý Dung nghe vậy, qua một hồi lâu chợt nhẹ giọng cười, “Nhưng ta không hiểu cái gì gọi là ‘thích’, cũng sẽ không thích một người. Đương nhiên…”, Lý Dung xoay người, đưa lưng về phía Bùi Văn Tuyên, hạ thấp giọng, “Ta cũng không ngóng trông việc sẽ có ai đó thích mình”
Bùi Văn Tuyên ngẩn người, hắn có chút không hiểu được hỏi, “Điện hạ vì sao không ngóng trông vào việc có người thích mình chứ?”
“Con người của ta, trong chuyện tình cảm, tính tình vô cùng kì quái”, Lý Dung nhắm mắt lại, “Thích ta rất khó, thích ta lâu dài càng khó. Ta cũng tự mình hiểu lấy, không suy nghĩ nhiều”
“Điện hạ sao lại có suy nghĩ như vậy?”, Bùi Văn Tuyên trấn an nàng, “Vi thần… Vi thần kiếp trước, không phải rất thích Điện hạ sao?”
“Cái ‘thích’ của ta và ngươi không giống nhau”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Sức nặng của từ này đối với ta quá lớn. Đối với ngươi, tình cảm như vậy có lẽ chính là thích, nhưng đối với ta, ‘thích’ mà ta muốn, quá khó!”
Bùi Văn Tuyên im lặng lắng nghe, trong khoảnh khắc, hắn tựa hồ tìm ra chút khác biệt giữa mình và Lý Dung, không biết vì sao, hắn lại nhớ đến năm đó mới thành hôn, khi Lý Dung còn mười tám tuổi.
Khi đó, Lý Dung hoạt bát, phóng khoáng hơn hiện tại rất nhiều, rất nhiều cảm xúc sẽ không che giấu. Hiện tại, hơn ba mươi năm đã trôi qua, không biết vì sao, khi nghe Lý Dung nhắc đến chuyện này, hắn lại cảm thấy Lý Dung chẳng khác gì khi nàng còn mười tám tuổi.
Nàng như thể vẫn là vị tiểu cô nương kia, cùng hắn đi dạo trong hậu cung, cùng hắn tâm sự những chuyện cũ.
“Trong cung, mọi người tuy gọi ta là Công chúa, nhưng ta biết, bọn họ đều thầm nói ta tính tình cổ quái, không thích ta”
“Nhưng ta không thèm! Bọn họ không thích thì thôi, Bổn cung còn cần để ý bọn họ sao?”
“Chàng nhìn thấy tòa tháp Bắc Yến kia không? Đó là món quà mà Phụ hoàng xây cho mẫu hậu. Bọn họ đều nói, Phụ hoàng cực kỳ yêu mẫu hậu, ta lại không nghĩ như vậy. Đó bất quá chỉ là chút hảo cảm ngắn ngủi giữa nam nữ mà thôi, chẳng thể chống chọi với bất kì sóng gió nào, như vậy sao có thể nói đến thích hay yêu?”
…
Thời điểm Lý Dung nói ra những lời trên, hắn mới chỉ là một thanh niên vừa hơn hai mươi, căn bản không hiểu hàm nghĩa thật sự bên trong. Hắn cũng như cũ đi phía sau Lý Dung, lẳng lặng lắng nghe, sau đó mỉm cười trấn an vài câu, “Điện hạ, tất cả đều đã qua cả rồi”
Hắn cho rằng, Lý Dung thích nói chuyện cũ với hắn, nhưng hôm nay nhớ lại, đó là vì Lý Dung đang xin sự giúp đỡ từ hắn.
Lý Dung mười tám tuổi đang nói với hắn, nàng muốn một tình cảm thế nào, nàng là một người thế nào, nàng cẩn thận ôm lấy chính mình, như đang nói, Bùi Văn Tuyên, xin ngươi học cách yêu ta.
Lời này nghe qua có lẽ có vài phần ngang ngược, nhưng có thể giao nơi mềm yếu nhất của bản thân cho người khác, đó đã là mảng chân tình lớn nhất của Lý Dung.
Nhưng hắn không hiểu.
Ba mươi năm qua đã dạy hắn thấu hiểu nhân tâm, cho nên khi quay đầu lại, hắn mới cảm thấy đau đến nhói lòng.
Hắn cho rằng, sau nhiều năm như vậy, Lý Dung sẽ thật sự như những gì từng nói trong ngục giam, sớm đã không thèm để ý bất kì ai. Nhưng trong quá trình chậm rãi quen thuộc, tiếp xúc, va chạm, hắn mới hiểu được, sự tự cao tự đại, cao ngạo như phượng hoàng kia chẳng qua là một loại thất vọng cực đoan khác sau khi bị vứt bỏ.
Dù sao trong kiếp trước, với Lý Dung mà nói, nàng chưa từng có được một phần ‘thích’ được xem là hoàn chỉnh.
Bất luận là hắn hay Tô Dung Khanh, cuối cùng đều cô phụ nàng.
Mà nàng chưa từng biểu hiện cảm xúc gì. Dù là yêu hay hận, nàng không hề gây áp lực cho hắn và Tô Dung Khanh.
Ý thức được điểm này, trong lòng Bùi Văn Tuyên chợt dâng lên sự chua xót cùng đau đớn cực lớn. Hắn không kiềm được tới gần nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên người nàng, sau đó bất chấp sự đau đớn của vết thương, cứ thế đem nàng ôm vào lòng.
Lý Dung bị hắn ôm, chỉ rũ mắt, thấp giọng cười nói, “Là vì mùa đông quá lạnh, Bùi đại nhân xem ta như lò sưởi sao? Hở ra là ôm một chút, thật sự không thấy được một chút rụt rè trước kia”
Bùi Văn Tuyên im lặng ôm nàng, sau hồi lâu mới nói, “Điện hạ, không khó”
Lý Dung ngẩn người, sau đó liền nghe Bùi Văn Tuyên thấp giọng tiếp tục, “Điện hạ, để có một người toàn tâm toàn ý thích Người, không khó”
Lý Dung không đáp, nàng nghe Bùi Văn Tuyên nói, đầu tiên chỉ thấy buồn cười, sau đó lại thấy có vài phần tiếc nuối, cuối cùng đã hóa thành chút mờ mịt và chút chờ đợi mà chính nàng cũng không ý thức được.
Nàng theo bản năng muốn mở miệng.
Nàng rất muốn hỏi, thứ cả đời đều không có được, người cả đời đều chưa gặp qua, sao có thể không khó chứ?
Nhưng nàng không nói gì, những lời trên khi niên thiếu nàng có lẽ sẽ hỏi, nhưng hiện tại nàng sẽ không làm vậy.
Điều đó không quan trọng.
Nàng không để tâm.
Lý Dung trầm mặc, mà sự im lặng kia đối với Bùi Văn Tuyên mà nói, chính là lần lăng trì đến muộn ba mươi năm.
Không phải vì bị Lý Dung cự tuyệt, mà vì hắn chỉ vừa ý thức được, hắn thế nhưng mặc kệ Lý Dung, để nàng một mình lẻ loi đi qua ba mươi năm.
Lòng hắn đột nhiên trào dâng một sự xúc động to lớn. Hắn nên nói với nàng, tựa như nàng nói với hắn, nói Bùi Văn Tuyên rất tốt, Bùi Văn Tuyên có thể đi thích người khác.
Hắn cũng muốn nói với nàng, bất kể nàng cự tuyệt hay đón nhận, hắn đều muốn nói với nàng rằng.
Lý Dung, có một người thích nàng, vô cùng vô cùng thích nàng.
Góc tám nhảm
Có bị mật ngọt của hai anh chị nhấn chìm chưa, haiz, đường truy thê của anh còn dài lắm, đốt pháo hoa đốc thúc tinh thần anh nào ?