Giang Sơ Tinh nhìn cậu, đột nhiên hiểu ra tại sao cậu lại làm như thế liền không khỏi bật cười thành tiếng. Anh cũng vươn tay nhéo nhéo mặt Hạ Hoài sau đó ôm lấy mặt cậu bằng hai bàn tay rồi nghiêng người hôn lên môi cậu một cái.
“Bình dấm chua.” Giọng nói Giang Sơ Tinh mang theo ý cười. “Nhưng rất đáng yêu.”
Trái tim của Hạ Hoài lập tức mềm nhũn khi anh làm như vậy, cứ giữ tư thế vậy mà ôm người vào trong lòng. Cằm gác lên vai Giang sơ Tinh mà nhẹ nhàng ngửi mùi hương của anh.
Hai người sống cùng nhau, nước giặt quần áo dùng cĩng là cùng một nhãn hiệu nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy hương thơm của Giang Sơ Tinh như thể là chưa đủ.
Tính chiếm hữu thuộc về Alpha trỗi dậy, Hạ Hoài đột nhiên hỏi: “Ca ca, đến bao giờ em mới có thể ghi dấu ấn không thể xóa nhòa trên người anh?”
–
Vào ngày 12 tháng 9, trường học của Giang Sơ Tinh kết thúc khóa huấn luyện quân sự của họ.
Buổi chiều 4 giờ 30, Giang Sơ Tinh thấy thời gian còn sớm thì định đến trường của Hạ Hoài.
Hạ Hoài đã đi học được hai tuần mà anh vẫn chưa qua Nam Dương một lần nào.
Nhạc viện Nam Dương cũng đã được thành lập trăm năm, cũng là một trường đại học lâu đời ở đây.
Tiết ảnh đế cùng Lưu Ảnh nổi danh bây giờ đều là tốt nghiệp từ đại học Nam Dương, và rất nhiều ngôi sao có quyền lực lẫn thực lực khác.
Giang Sơ Tinh bước qua cánh cổng lớn đầy khí thế, điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là đài phun nước nhân tạo với rất nhiều cá vàng đang bơi trong đó.
Xung quanh đài phun nước có một con đường trồng đầy cây bạch quả rộng hơn con đường ở Nam Thanh.
Hạ Hoài chơi nhạc nên cậu đã chọn chuyên ngành âm nhạc để học. Nam Thanh rất lớn vì vậy Giang Sơ Tinh phải vừa hỏi những học sinh đi ngang qua vừa tìm kiếm trên bản đồ đường đi.
Sau một lúc anh mới tìm thấy tòa nhà giảng dạy chuyên ngành âm nhạc của Hạ Hoài.
Có thể là do đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc nên có rất nhiều học sinh trên sân trường.
Lúc Giang Sơ Tinh tìm thấy lớp 8 thì các thành viên trong lớp đang có một buổi giao lưu âm nhạc mà người ngồi giữa chính là nam sinh mà anh đang tìm kiếm.
Hạ Hoài hết cấp ba đã cao hơn hai ba phân, ngũ quan càng thêm rõ ràng toát ra vẻ quyến rũ của Alpha thuần huyết.
Bây giờ mặc bộ quân phục màu xanh nước biển đứng giữa đám đông thì càng thêm chói mắt, khiến Giang Sơ Tinh có chút sững sờ.
Nghe tiếng ca hát của mọi người bên trong làm anh nhất thời cũng quên mất thời gian.
Khi âm nhạc dừng lại, Giang Sơ Tinh nhìn thấy mấy cô gái đứng bên cạnh anh cứ xô đẩy nhau. Cuối cùng một cô gái ở giữa bị đẩy ra. Cô gái rất ngại ngùng bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hạ Hoài.
Giang Sơ Tinh đứng cách đó không xa nên có thể nghe thấy tiếng của họ nhưng nếu anh không nghiêng đầu ra thì từ góc độ này họ sẽ không thể nhìn thấy anh.
“Bạn học, có thể nói chuyện với tới một chút được không?”
Con gái nhà người ta đã ngượng ngùng như vậy rồi nên mọi người đều hiểu, một đám lại bắt đầu ồn ào.
“Hoài ca được đấy nha, mới khai giảng được mấy ngày mà đã mấy người theo đuổi rồi kia kìa?”
“Mau cùng em gái nhỏ đi tâm sự mỏng đi, có tin tốt nhớ nói cho bọn này nhá.”
Các chàng trai đều rất thân thiện và thoải mái. Hạ Hoài vốn dĩ không định đi nhưng bị tiếng ồn ào của bọn họ làm cho có chút phiền. Để không làm mất mặt cô gái cậu đành phải đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
Vẻ mặt Hạ Hoài lạnh nhạt, phải nói là không có biểu tình gì mới đúng: “Muốn nói chuyện gì?”
Cô gái hít một hơi siết chặt ngón tay, sắc mặt ửng hồng: “À…”
Chợt Hạ Hoài thoáng thấy thiếu niên cách đó không xa, đồng tử liền đông cứng lại, không ngờ Giang Sơ Tinh lại đến vào lúc này.
Vừa nghĩ tới đây, cậu đã nghe thấy cô gái trước mặt mình nói.
“Ừm… Tớ nghe nói cậu hẳn là chưa có bạn gái, cho nên…”
Cô gái ngẩng mặt lên, như thu hết dũng khí nói ra: “Cậu xem chúng ta có thể có cơ hội không?”
Hạ Hoài thu hồi ánh mắt, rất trực tiếp đưa ra câu trả lời.
“Xin lỗi.” Hạ Hoài đang định nói thêm thì nhìn thấy Giang Sơ Tinh đang đi về phía mình.
Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên Giang Sơ Tinh bắt gặp có người đang tỏ tình với Hạ Hoài.
Anh luôn biết rằng Hạ Hoài rất xuất sắc và ưu tú nên việc được nhiều người thích là điều tất nhiên.
“Em ấy đúng là không có bạn gái.”
Giang Sơ Tinh đã muốn thử điều này từ lâu. Không chỉ Hạ Hoài có tính chiếm hữu mà anh cũng có.
“Mà là có bạn trai cơ.” Anh vừa nói vừa nắm lấy tay Hạ Hoài.
Sắc mặt của cô gái trực tiếp đỏ lên, “Thực xin lỗi, trên diễn đàn nói … Thực xin lỗi.”
Thật sự rất xấu hổ khi bị người khác đụng phải trong cảnh tượng như vậy. Cô gái lập tức quay đi, một đám con trai định xem chuyện vui cách đó không xa cũng có chút bối rối khi nhìn thấy tình huống này.
Giang Sơ Tinh đột nhiên cảm thấy có chút không vui khi nghĩ đến cảnh họ vừa la ó lúc nãy. Anh nắm lấy vai Hạ Hoài, rướn người hôn trực tiếp lên mặt cậu rồi chất vấn: “Này, mới khai giảng mà đã có mấy người theo đuổi em rồi sao?”
Những tiếng huýt sáo ồn ào của các chàng trai phía sau lại vang lên, như thể họ đã phản ứng lại trước tình huống này.
Hạ Hoài bị hành động đột ngột của Giang Sơ Tinh làm cho sửng sốt, rũ mắt nhìn anh, trong mắt chứa đầy cảm xúc ôn nhu: “Anh ghen hả?”
Giang Sơ Tinh không thừa nhận cũng không phủ nhận mà nói, “Nhân sinh đại sự cả đời của em mà, đừng quên nói cho người anh này biết nhé.”
Hạ Hoài không ngờ Giang Sơ Tinh hôm nay lại kích động nhiều như vậy, liền đưa tay gãi gãi mũi.
“Dạ vâng, nhưng chỉ nói chuyện đó với anh thôi.”
Nói đến đây cậu cũng không quan tâm đây có phải là trường học hay không mà trực tiếp kéo anh vào lòng. Đôi môi mỏng nhẹ cọ xát trên da cổ Giang Sơ Tinh, giọng nói trầm thấp và chậm rãi.
“Em thích bộ dáng ghen tuông của anh chết mất.”
–
Bởi vì Giang Sơ Tinh lần đầu tiên đến đây nên Hạ Hoài liền đưa anh đi một vòng quanh trường.
Tin đồn rằng Hạ Hoài không có người yêu liền tự động sụp đổ. Cậu không chỉ có bạn trai mà còn là một Omega đẹp trai và xuất sắc.
Trời sắp tối, Hạ Hoài mang theo Giang Sơ Tinh trở lại Nhạc viện Nam Dương của bọn họ. Ở đây là hồ nước tình yêu nổi tiếng nhất cả thành phố.
Nói chung, nam nữ thanh niên đến Thâm Thành đều sẽ tới nơi này để check in nếu có cơ hội.
Người ta kể rằng từ khi thành lập Nam Thanh, các đôi trai gái phải hẹn ước cùng nhau ở hồ nước tình yêu này thì mới có thể bên nhau đi đến lâu dài.
Kết cấu xây dựng của hồ nước này cũng rất tiên tiến, tung thật mạnh một đồng xu vào trong đến khi có một cột nước chảy ra thì bạn mới có thể thực hiện một điều ước.
Hạ Hoài đưa mấy đồng xu đã đổi trước cho Giang Sơ Tinh: “Nghe nói rất hiệu nghiệm, chúng ta cũng thử xem.”
Giang Sơ Tinh nhận lấy đồng xu, anh kỳ thật rất ít khi tin tưởng vào những điều này. Nhưng vì tình cảm của cả hai bên nên dù đã từng không tin thì cũng sẽ vì đối phương mà tin tưởng.
Giang Sơ Tinh ném mạnh đồng xu vào trong hồ đá, quả nhiên có một dòng nước chảy ra.
Anh nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực cực kỳ thành kính.
Hạ Hoài nhìn chằm chằm dáng vẻ nghiêm túc của anh mà đáy lòng không khỏi cảm động.
Cho dù sau nhiều năm như vậy nhưng mỗi một cử động của người trước mặt, dù là một biểu tình nhỏ dường như cũng đều ảnh hưởng đến trái tim của cậu.
Cậu nghĩ, nếu mười năm, hai mươi năm thậm chí cả đời này trôi qua cậu cũng sẽ luôn động lòng vì anh.
Giang Sơ Tinh vừa mở mắt, Hạ Hoài liền kéo anh qua ôm lấy, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh, ở bên tai anh hỏi: “Anh đã ước điều gì vậy?”
Giang Sơ Tinh đứng ở trước mặt cậu, cùng cậu mặt đối mặt. Hai người nhìn nhau chằm chằm trong giây lát.
Cuối cùng Giang Sơ Tinh cười cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nhất nói những lời chân thành tha thiết từ tận sau đáy lòng mình.
“Ước tương lai tất cả đều là em, đều có em ở bên.”
Hạ Hoài sửng sốt.
Đây là câu nói thâm tình âu yếm đến cỡ nào.
Mong ước có em ở bên.
Tương lại tất cả đều là em.
Em là tất cả.
Gió đêm nhẹ nhàng phất qua, xuân tình mật ý dưới dòng nước phản chiếu hình bóng của hai người.
Hạ Hoài cúi đầu thật sâu mà hôn lấy Giang Sơ Tinh trước mặt, lẩm bẩm một câu.
“Sơ Tinh, anh cũng là tất cả của em.”