– Ba năm trước nó đến, trẫm có hỏi gốc nó ở đâu. Nó nói ở cách thành chẳng xa, cứ đi quay hướng nam bảy chục dặm, tới Liễu chi pha, trên liễu chi pha có xóm Thanh hoa, am ở tại đó. Bởi Quốc Trượng tuổi già không có chút trai, đời sau sanh đặng một gái, nuôi đến mười sáu tuổi, chưa gả cho ai; nguyền dưng cho trẫm. Nên trẫm dùng yêu dấu sau cung, không dè sanh bịnh. Thái y điều trị không lành, Quốc Trượng có bài thuốc tiên, phải nấu trái tim con nít lấy nước mà uống thuốc ấy. Trẫm bất tài cho nên mới tin nghe, chọn con nít của dân, định giờ ngọ nầy lấy trái tim làm thuốc. May gặp thần tăng giáng trần, vừa ưa lồng con nít mất hết; Quốc Trượng lại nói: Thần tăng tu hành người đời, tinh thần sung túc, nếu đặng trái tim ấy thì hay hơn tim con nít muôn phần. Bởi trẫm nghe lầm phạm tội. Cám ơn thần tăng biết phép thâu yêu quái, xin ra oai linh mà trừ hậu hoạn, thì trẫm dưng hết của báu trong nước mà tạ ơn.
Tôn Hành Giả cười rằng:
– Tôi chẳng nói giấu chi, những con nít trong lồng, tại thầy tôi từ bi nên sai tôi lén ăn cắp mà giấu hết. Thôi, đứng nói sự tạ ơn chi hết, để tôi bắt yêu quái cho có âm đức mà thôi.
Nói rồi rủ Bát Giới đi theo.
Bát Giới nói:
– Kính vâng lịnh anh, em lẽ nào dám cãi? Ngặt trong bụng trống trơn, nên đi đánh không nổi.
Vua Tì Khưu truyền quan dọn tiệc chay, đãi thầy trò xong xả.
Bát Giới ăn no rồi, đằng vân đi theo Hành Giả.
Khi ấy vua Tì Khưu và hậu phi, bá quan văn vỏ ai nấy đồng lạy trên mây mà nói rằng:
– Thiệt Tiên Phật xuống phàm, trừ yêu cứu thế.
Còn Tôn Hành Giả dắt tay Bát Giới đồng bay thẳng qua hướng nam ước chừng bảy bốn chục dặm, liền sa xuống núi, ngó thấy có ke lớn, hai bên bờ rất cao, trên bờ mọc cả ngàn cây dương liễu. Ngặt không thấy xóm Thanh hoa, và cũng chẳng có nhà nào nữa.
Tôn Hành Giả kiếm tìm chẳng đặng, liền bắt ấn niệm chú, châu Thổ Ðịa xứ ấy nà hỏi rằng:
– Ðây là liêu chi pha sao không thấy xóm Thanh hoa, ngươi hãy chỉ giùm cho rõ!
Thổ Ðịa nói:
– Tại đây động Thanh hoa thì có, chớ đến Thanh hoa động thì không: Như Ðại Thánh muốn tìm đến tìm Thanh hoa động thì trước phải đi ngang qua phía nam, lại cây dương chín ngọn, ôm gốc đó xây qua ba ái, xây lại ba cái, rồi hai tay đồng vỗ cây dương mà kêu mở cửa. Kêu luôn ba tiếng như vậy, thì tự nhiên cửa mở, thấy động Thanh hoa.
Tôn Hành Giả nghe nói truyền Thổ Ðịa về. Bảo Bát Giới nhảy qua khe với mình đi kiếm cây dương ấy. Thiệt có một cây dương gãy, mọc ra chín ngọn trên đầu.
Tôn Hành Giả bảo Bát Giới rằng:
– Ngươi hãy đứng dang ra cho xa, đặng ta kêu cửa mà kiếm con yêu quái ấy. Chừng nào ta đuổi nó ra, thì ngươi sẽ ứng tiếp.
Bát Giới y lời.
Tôn Hành Giả làm theo lời Thổ Ðịa đã bảo, thiệt kêu luôn ba tiếng, thấy cửa mở ra, thì cây dương ấy đâu mất.
Hành Giả vào trong cửa, có cái bình phong bằng đá, trên khắc bốn chử Thanh hoa tiên phủ. Nhảy qua bình phong đá, ngó thấy Quốc Trượng ngồi trong động đương ôm một người mỹ nữ, thở hào hên và bàn luận việc nước Tì Khưu.
Quốc Trượng và nàng ấy đồng than rằng:
– Phải dịp quá! Việc ba năm nay mới gần xong, bị con lọ nồi phá đám.
Khi ấy Tôn Hành Giả nhảy lại giá thiết bảng nói lớn rằng:
– Phải dịp gì nà! Ta đập một bảng hóa ra một loài thú cho mà coi.
Quốc Trượng thất kinh buông nàng ấy, quơ gậy đuổi liền, hai ẩu đả với nhau trước động.
Bát Giới ở ngoài nghe tiếng đánh với nhau trong động cũng bắt ngứa nghề, liền xô cây dương chín ngọn nhào tới. Vác đinh ba cuốn đứt rễ, thấy máu chảy dầm dề, nghe văng vẳng như có tiếng khóc!
Bát Giới nói rằng:
– Vậy thì cây nầy cũng thành tinh nữa.
Xảy thấy Tôn Hành Giả dụ Quốc Trượng ra ngoài.
Bát Giới không thèm nói chi hết, xốc tới vác đinh ba đập đùa!
Quốc Trượng hoảng hồn đánh không lại, dùn mình hóa ra hào quang bay qua phía đông, hai anh em đằng vân theo riết.
Giây phút nghe loan kêu hạc ré, thấy hào quang sáng giới, coi lại là Nam Cực Tiên Ông, ông ấy thâu hào quang của Quốc Trượng, và nói lớn rằng:
– Ðại Thánh khoan đi theo, Thiên Bồng đừng đuổi nữa, có tôi đến làm lễ đây.
Tôn Hành Giả đáp lễ, rồi hỏi rằng:
– Thọ tinh, chú ở đâu tới đây?
Bát Giới cười rằng:
– Chú già sói nấy thâu hào quang con yêu, chắc là giấu nó rồi đi phải.
Nam Cực Tiên Ông nói:
– Có đây, có đây, xin hai ông tha nó.
Tôn Hành Giả nói:
– Con yêu ấy can chi với lão đệ, nên muốn làm ơn?
Nam Cực Tiên Ông cười rằng:
– Nó là đồ đở chơn của tôi, không dè trốn xuống đây mà làm yêu quái!
Tôn Hành Giả nói:
– Như phải vật của lão đệ, thì bảo nó hiện hình coi như thế nào?
Nam Cực Tiên Ông nghe nói liền xả hào quang xuống, và hét lớn rằng:
– Súc sanh, hiện nguyên hình cho mau ta tha tội khỏi chết.
Hào quang liền hiện ra con nai trắng, rớt cây gậy dưới đất.
Nam Cực Tiên Ông lấy cây lên mà nói rằng:
– Con thú nầy nó ăn cắp cây gậy của tôi.
Bạch Lộc quì mọp dưới đất cúi đầu mà khóc.
Nam Cực Tiên Ông giã từ Hành Giả, mới lên lưng Bạch lộc; Tôn Hành Giả nắm tay nói rằng:
– Lão đệ khoan đi đã, còn hai chuyện chưa xong!
Nam Cực Tiên Ông hỏi:
– Còn chuyện chi nữa?
Tôn Hành Giả nói:
– Còn một chuyện chưa bắt đặng mỹ nhơn, không biết con quái gì biến ra đó, và hai phải theo tôi đến thành Tì Khưu ra mắt hôn quân cho rõ yêu quái hiện hình, kẻo người phàm nghi ngại.
Nam Cực Tiên Ông nói:
– Như vậy thì ta ở đây mà đợi. Ðại Thánh và Thiên Bồng đi xuống động mà bắt mỹ nhơn về đây sẽ vây đoàn đến nước Tì Khưu cho thiên hạ rỏ.
Khi ấy hai anh em đồng vào động Thanh hoa, hét lên hăm bắt yêu tinh, mỹ nhơn hãi kinh run lập cập, liền ẩn dưới bình phong, vì không có ngỏ sau mà trốn.
Bát Giới hét lớn rằng:
– Chạy đi đâu, ta cho ngươi một cào cỏ.
Mỹ nhơn kinh hãi hóa hào quang bay lên bị Hành Giả đập một thiết bảng nhắm vào hào quang, sà xuống đất hiện nguyên hình là hồ ly mặt trắng!
Bát Giới đổ ngay độp một đinh ba chết tốt!
Tôn Hành Giả bảo rằng:
– Ðừng đập nát thây nó, để hiện hình cho hôn quân coi đó làm bằng chứng?
Bát Giới kéo thây con chồn, theo Hành Giả ra khỏi động, gặp Nam Cực Tiên Ông cỡi bạch lộc tới, liền bước xuống nghinh tiếp.
Bát Giới quăng thây hồn ly trước mặt bạch lộc mà nói rằng:
– Phải con gái mi đó chăng?
Bạch lộc gật đầu, đưa mỏ hửi thây ít cái, rồi cất tiếng ư! Coi bộ như thương xót.
Bị Nam Cực Tiên Ông phát trên đầu bạch lộc một cái mà nói rằng:
– Súc sanh, mi còn hồn là may phước, lại hửi nó làm chi?
Nói rồi mở dây lưng cột cổ bạch lộc dắr đi và nói rằng:
– Ðại Thánh, chúng ta đi đến nước Tì Khưu.
Tôn Hành Giả nói:
– Khoan đã, để phá động cho tan hoang, kẻo năm khác yêu tinh ở nữa.
Nói rồi niệm chú, thâu Thổ Ðịa, bảo kiếm củi khô chà bổi, chất đầy cả đống nổi lửa đốt động cháy queo, mới cho Thổ Ðịa về nghỉ.
Khi ấy, Nam Cực Tiên Ông dắt bạch lộc, Tôn Hành Giả kéo thây hồ ly, Bát Giới theo sau, đồng về ới trước đền.
Chúa tôi ngó thấy kinh hồn, đồng cúi đầu làm lễ.
Tôn Hành Giả bước lại, đỡ vua Tì Khưu mà cười rằng:
– Ðừng có lạy tôi làm chi! Bạch lộc kia là Quốc Trượng mọi lần lạy nóp cũng đủ phải! Còn mỹ hậu đó hãy giởn với nó cho vui.
Vua Tì Khưu nghe nói chừng nào hổ thẹn chừng nấy, túng thế phải tạ ơn, phán rằng:
– Nhờ ơn thần tăng cứu tánh mạng cả nước, thiệt ơn lớn bằng trời.
Truyền dọn yến đãi tiệc ở Ðông Các mời Nam Cực Tiên Ông, và bốn thầy trò Ðường Tăng đồng ngồi vào tiệc tạ ơn.
Còn Tam Tạng ra mắt Nam Cực Tiên Ông, Sa Tăng cũng ra mắt mà hỏi rằng:
– Bạch lộc là vật của tiên ông, vì cớ nào đến chốn đây mà làm hại?
Nam Cực Tiên Ông cười rằng:
– Khi trước ông Ðông Huê đế quân đến tôi, tôi cầm ở đánh chưa rồi một bàn cờ, bạch lộc nó trốn mất, đến khi khách về tôi kiếm nó không đặng, tôi đánh tay biết nó ở chốn nầy, nên xuống đây kiếm nó. Vừa lúc gặp Tôn Ðại Thánh ra oai, phải tôi đi chập chân, thì nó đã tan mạng.
Mãn tiệc rồi, Nam Cực Tiên ông từ giã, vua Tì Khưu quỳ lạy xin phép sống lâu. Nam Cực Tiên Ông cười rằng:
– Bởi ta đi kiếm bạch lộc, không đem thuốc linh đơn theo, ta muốn truyền phép tu luyện, ngặt Quốc quân suy yếu quá chừng nên học không đặng. Khi nảy ta đem sáu trái táo cho Ðông Huê đế quân uống nước hết ba trái, còn ba trái lại đây, thôi cho Quốc quân dùng đỡ.
Nói rồi lấy ba trái táo trong túi áo đưa ra.
Vua Tì Khưu ăn ba trái táo, tinh thần mạnh mẽ như thường! Sau đặng sống lâu đi tu hành phật Tì Khưu chưa gọi là Tì Kheo bồ tát. Thiệt chánh chữ là vua Tì Khưu. Nam Cực Tiên Ông giã từ, nhảy lên lưng bạch lộc, nạt lên một tiếng, nó liền nhảy lên mây, cả nước ấy đồng thắp hương lạy tạ.
Còn Tam Tạng hối học trò sửa soạn dời chơn, vua Tì Khưu cầm lại, xin dạy phép tu hành, Tôn Hành Giả nói:
– Từ nay sắp sau, Bệ Hạ bớt tham tửu sắc, thì chẳng sanh bịnh hoạn.
Vua Tì Khưu tạ ơn, rồi đem hai mâm vàng bạc đặng làm tiền lộ phí. Tam Tạng không thâu của ấy.
Vua Tì Khưu truyền dọn xe rồng cho Tam Tạng ngồi, vợ chồng và cung nga đồng đẩy xe tống tạ, bá quan cũng theo đưa.
Ðoạn tới chợ, thấy thiên đều đặt bàn hương án, cúng kỉnh nghiêm trang.
Xảy nghe gió thổi đùng đùng một ngàn một trăm cái lồng ngỗng trên cao xa xuống, con nít đứa khóc đứa cười, lại nghe tiếng nói thinh không rằng:
– Tôn Ðại Thánh, khi trước chúng tôi y lời, đem con nít giấu hết, nay biết đại thánh trừ xong yêu quái, nên chúng tôi trả con nít lại cho!
Chúa tôi và cha mẹ trẻ con ấy đồng quỳ lạy thinh không. Tôn Hành Giả nói lớn rằng:
– Ta cám ơn chư thần giúp sức.
Nói rồi bảo cha mẹ nào thì nhận con nấy.
Dân sự bồng con ra mừng rỡ đồng nói một cách rằng:
– Chúng tôi nhờ bốn vị Ðường trào lão gia, nên con mình đặng sống, cũng nên rước về nhà mà đãi tiệc tạ ơn?
Nói rồi, kẻ thì khiêng Bát Giới, người thì cỏng Sa Tăng, có kẻ đội Hành Giả mà đi, nhiều người kiệu Ðường Tăng mà rước. Bởi cám ơn cứu con nên quên sợ!
Vua quan cản không đặng, túng phải lui về.
Còn bá tánh cỏng thầy, và gánh đồ dắt ngựa, đem về nhà dọn tiệc đãi đằng.
Rồi nhà nầy đến nhà khác, lưu truyền cả tháng mới xong! Kẻ may quần áo, người sắm giày mão, lại phơi thêm cơm khô và sắm vật thực, mới chịu đưa đi.
Vua Tì Khưu hay tin dẫn bá tánh hộ tống trọng thể.
Nhiều nhà mướn thợ vẽ, họa chân dung thầy trò và làm bài vị mà thờ phượng cúng tế.