“không nhìn thấy ta?” Lục Yến lạnh lùng nói.
Nghe thấy thanh âm của hắn, thân mình Thẩm Chân cứng đờ, tâm đều thình thịch hai tiếng, dù sao nàng thực sự coi Tùy Ngọc là một nửa huynh trưởng.
Ở trước mặt huynh trưởng nàng không dám cùng hắn đáp lời?
Thẩm Chân ai oán nhìn Lục Yến, nhỏ giọng nói: “Gặp qua Lục đại nhân.”
Lục Yến cười nhạo một tiếng, “Mau nói với ta nàng tới đây để gặp ai?”
Nghe ngữ khí hắn, dù Thẩm Chân có là kẻ ngốc cũng hiểu được, bất luận là Tùy Ngọc hay Sở Tuần, hẳn đều là “Người có ơn”.(*)
(*) Chắc ý là mấy ông này đều giống Lục Yến có ơn với Thẩm Chân, với hiểu hết rồi không cần che dấu.
Nghĩ tới đây, tiểu cô nương liền biết giả vờ không thân cũng vô dụng, đành phải thành thật nói: “Ta đi tìm đại tỷ.”
Ánh mắt Lục Yến hơi hoà hoãn, thoáng nhìn xuống phía dưới, thấy trên tay nàng có vệt hồng liền kéo tay nàng chỉ: “Chỗ này sao lại bị như thế?”
“Chỉ là không cẩn thận bỏng thôi.” Thẩm Chân bị động tác của hắn làm cho da đầu tê rần, lập tức tránh khỏi chỉ muốn nhanh chóng chạy đi.
“Nàng đã bôi thuốc chưa?”
“Đại nhân, ta đi trước, đại tỷ còn đang đợi ta.” Nói xong không đợi Lục Yến đáp đã xoay người rời đi.
Lục Yến nhíu mi chưa nói, đã nghe Sở Tuần nói: “Lần này huynh té ngã, quả nhiên không nhẹ.”
Tùy Ngọc lại nói: “Ngày thường nàng đều gọi huynh là ‘đại nhân’? Xa lạ như thế sao?”
Lục Yến bị nghẹn một lúc lâu không nói nên lời……
******
Phủ Trấn Quốc công.
Ngày 11 tháng 6, thời tiết gần như chạm mức nóng nhất trong năm.
Ngày chậm rãi dâng lên, gió nhẹ thổi tan đám sương mù mờ ảo, trong viện tràn ngập một mùi hương hoa nhài thấm vào ruột gan.
Lục Yến qua thỉnh an lão thái thái xong, đang chuẩn bị hồi Túc Ninh đường thì bị quản gia ngăn lại, “Thế tử gia, trưởng công chúa kêu ngài qua một chuyến.”
Lục Yến gật đầu, ngay sau đó thay đổi phương hướng, tản bộ về hướng thư phòng của trưởng công chúa.
Trưởng công chúa thấy hắn tới, trầm ngâm thật lâu mới nói: “Tới rồi?”
“Không biết mẹ có chuyện gì?”
“Nội vụ của phủ Kinh Triệu người làm nương này vốn không nên hỏi đến, nhưng hai ngày trước ta đi phủ Anh Quốc công uống trà, phu nhân Vương gia và phu nhân Tôn gia liên tục hướng ta xin lỗi, ta hỏi qua mới biết được đích nữ hai nhà bọn họ thế nhưng bị con đánh bản tử.” Trưởng công chúa nhíu mày nói.
Nhi tử này của bà làm việc tuy không dám nói khéo đưa đẩy, nhưng phong cách hành sự từ trước đến nay đều là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Sự tình Tôn gia làm tuy rằng nên phạt, nhưng với thân phận của bọn họ, đích nữ nhà mình trước mặt bao người phải chịu hình, thực sự có hơi quá.
“Mẫu thân đang chê con phạt nặng sao?”
Tĩnh An trưởng công chúa uống một ngụm trà, gật đầu nói: “Ta chỉ cảm thấy đây không giống chuyện con sẽ làm.”
Lục Yến ngồi xuống, cầm lấy hạnh nhân trên mặt bàn, lột mấy hạt đưa cho Tĩnh An trưởng công chúa, “Nhi tử chỉ cảm thấy Tôn gia nữ hành sự quá mức bừa bãi, thế nhưng dám ở công đường lấy thân phận của Tôn thượng thư ra áp chế sai dịch, nếu không chịu một chút trừng phạt nhỏ, chỉ sợ sẽ còn gây ra chuyện lớn hơn.”
Trưởng công chúa gật đầu, một lúc lâu sau lại giống như không có việc gì nói: “Nhưng ta còn nghe nói tụng sư của Thẩm Tam cô nương chính là Sở gia Sở Tuần, người này là do con tìm tới?”
Lục Yến thấp giọng “Vâng” một tiếng.
Ánh mắt Tĩnh An trưởng công chúa đột biến, vừa muốn mở miệng, Lục Yến lại nói: “Mẫu thân mới vừa nói cái gì?”
“Ta đang hỏi Sở Tuần có phải do con giúp Tam cô nương Thẩm gia tìm tới không?”
Lục Yến có chút lười nhác dịch lại phía sau, cười nói: “Là Tùy Ngọc.”
“Thẩm Chân với Tùy Ngọc cũng coi như là một nửa muội muội, việc này không tới phiên con tới làm, mẫu thân đúng là nhiều chuyện.”
“Thật sự không phải con?”
Lục Yến gật đầu.
Lục Yến đi rồi, trưởng công chúa dựa vào giường nghỉ ngơi, Thu Cúc ở một bên chậm rãi phất quạt. Bà bỗng nhiên ngồi bật dậy, nói một tiếng không đúng.
Lời hắn nói không đúng, ngữ khí không đúng, biểu tình cũng không đúng, xưng hô càng không đúng.
Thu Cúc nói: “Là cái gì không đúng ạ?”
Trưởng công chúa nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta hỏi Yến ca nhi tụng sư của Thẩm gia nữ có phải là nó tìm tới không, nó đáp thế nào?”
Thu Cúc do dự một chút, nói: “Thế tử nói Sở tiên sinh là do Tuyên Bình hầu thế tử tìm tới.”
“Câu trước thì sao?”
“Câu trước ạ?” Thu Cúc nói: “Câu trước hình như là Thế tử gia hỏi lại.”
Trưởng công chúa đoạt lấy cây quạt, mạnh mẽ quạt về phía lồng ngực mình lẩm bẩm nói, “Thế mà chưa từng nghe qua nó với Thẩm gia nữ còn có giao tình đó…….”
Trưởng công chúa càng nghĩ càng kinh hãi.
Dựa vào cái gì hắn một câu Tôn gia nữ, Mạnh gia nữ, xưng hô với người khác như vậy, tới lượt Thẩm gia nữ liền biến thành Thẩm Chân?
“Có thể là lời nói vô tâm của Thế tử gia không ạ?”
“Vô tâm?” Trưởng công chúa đứng dậy, nhìn chằm chằm một đống hạnh nhân hắn lột vỏ trên bàn, hơn nửa ngày mới nói, “Chỉ sợ nó căn bản chính là cố ý.”
?Tác giả:
Lục Yến: Ta nói một, tức phụ ta không dám nói hai.
Thẩm Chân: Ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Lục Yến:…….
? Góc đính chính của editor:
Nữ phụ thứ n tên Vương Nhuy không phải Vương Nhụy nhé.
Có thể bạn không chú ý lắm: Thành Tây hay chợ Tây, chợ phía Tây đều là một cả nhé, mình thích dùng cái nào thì dùng thôi, lúc nào thích sang tí thì dùng thành Tây, lười thì dùng chợ phía Tây. Các hướng khác tương tự.