Ngày hôm sau, nàng ta trở về, không hề tới tạm biệt. Lòngta thấy trống rỗng. Ta không biết nàng ta có quay trở lại không.
Chắc có. Ta hy vọng…
Hai hôm sau, nàng ta lại đến. Tử Nhi của ta. Nàng ta rấtnghe lời, chỉ đến một mình, lần nào cũng như vậy. Cách một tấm rèm, tadạy nàng ta học cầm kỳ thi họa như ý nguyện. Nàng ta rất thông minh, chỉ một chút liền hiểu ngay, dạy dỗ không hề vất vả. Cầm kỳ thi họa, thiênvăn địa lý, những thứ ta biết, ta đều dạy hết cho nàng ta. Ta không biết thời gian ta dành cho nàng ta còn bao nhiêu, ta hy vọng có thể càng dài càng tốt. Thế nhưng thực sự có thể không?
Ta biết, nàng ta vẫn cảm thấy rất tò mò về thân phận củata, mỗi lần nàng ta muốn dò hỏi, ta đều làm mặt lạnh. Thân phận của tađối với nàng ta chỉ có hại, ta không muốn nàng ta bị tổn thương… Bệnh ho của ta lúc đỡ lúc không, mỗi lần ho dữ dội, ta đều trông thấy nàng tanhíu mày, hình như mỗi lần như vậy nàng ta đều muốn băng qua tấm rèm… Ta biết nàng ta muốn làm gì. Nàng ta như vậy, kêu ta làm sao nhẫn tâm đây…
Nàng ta rất hiếm khi kể cho ta nghe chuyện của mình, taphát hiện phần lớn thời gian nàng ta đều rất buồn bã, ta mơ hồ nhìn thấy sự quật cường, sự không cam lòng của nàng ta. Chỉ khi nói tới người bạn chơi cùng của nàng ta, nàng ta mới vui vẻ. Trái tim ta có chút nhóiđau. Không biết sau này, khi nàng ta nhớ tới ta thì sẽ có tâm trạng thếnào? Ta không hy vọng mỗi lần nàng ta nhớ tới ta đều là dáng vẻ ốm đaunằm trên giường… Ta, kỳ thực ta…
Bắt đầu từ khi nàng ta đến chỗ ta, ta đã kêu nàng ta dùngthuốc nước để che đi dung mạo. Nàng ta quá đẹp, sau này lớn lên, vẻ đẹpnày có thể gây tổn hại. Hoặc có thể thực ra ta cũng có tâm tư riêng…
Đã ba năm rồi, sự thông minh của nàng ta, sự ngây thơ củanàng ta, nụ cười thuần khiết của nàng ta, thứ gì cũng khiến ta rungđộng. Ta không biết ta vẫn đang đợi điều gì. Đột nhiên có một ngày, nàng ta hỏi ta có biết Hoàng thượng muốn tuyển tú không. Lòng ta rối rắm,nàng ta muốn tham dự tuyển tú ư? Ta không trả lời nàng ta.
Nàng ta không bước lên, nhỏ giọng nói: “Ta ở Tang phủ chưatừng được người khác quan tâm. Ta là con gái của tiểu thiếp, sinh ra đãthấp hèn, sinh ra đã là thứ bỏ đi, nhưng ta không cam tâm. Ba năm trước, có một vị tự xưng là thần toán đến Tang phủ, ông ta quả quyết Tang phủẩn giấu mệnh phượng hoàng. Vì một câu nói của ông ta, hai tỷ tỷ của tacó thể một bước lên mây, còn ta… chỉ có thể toàn thân thương tích.” Đâychính là nguyên nhân ba năm trước nàng ta mang đầy thương tích tới ngôichùa này ư? Đây chính là nguyên nhân nàng ta muốn học cầm kỳ thi họa?
Ta gượng cười…
Nàng ta nói tiếp: “Tối đó, lúc đầu ta muốn trốn đi, nếu không gặp tiên sinh, có lẽ ta thực sự không có cơ hội.”
“Vì vậy…” Ta nói. Thực ra ta biết đáp án của nàng ta nhưng ta không muốn nói ra.
“Ta muốn tiến cung.” Nàng ta nói rõ ràng, rành mạch từng từ. Một nỗi đau không tên nhói lên trong lòng ta.
“Khụ khụ!” Ta không kìm được, khẽ ho một trận rồi miễncưỡng ngồi thẳng người, cười nói: “Người ta thường nói cửa vào thâm cung sâu như biển, có những người chỉ tránh né đã không kịp, cô lại muốn tựmở cánh cửa ấy ra.” Ta biết, chốn thâm cung – nơi ta đã sống mười mấynăm này là nơi ít người muốn ra khỏi…
“Tiên sinh…” Nàng ta dường như muốn nói gì đó, ta xua xuatay, không cho nàng ta nói tiếp. “Cô đội mưa đến đây, gấp gáp như vậyhóa ra là vì chuyện này. Tử Nhi, nếu hôm nay ta muốn cô xóa tan thù hận, từ bỏ chuyện vào cung, cô nguyện ý chăng?” Ta nghĩ, ta biết đáp án,nhưng lại mang lòng riêng, giả dụ… giả dụ ta rời đi, nàng ta có đi theota không?
Nàng ta nói: “Ta không hận.”
“Ha!” Ta cười, đứng lên, đi tới bên cửa sổ, cất tiếng:“Không hận ư? Nhưng có một vài người phải dựa vào thù hận mới có thểsống tiếp. Có lẽ sau này, cô sẽ dần nhận ra.” Không biết vì sao ta lạinói với nàng ta những lời này. Đúng thế, lẽ nào trong lòng ta không hận?
Ta hỏi nàng ta khi nào vào cung, nàng ta nói, Tang phủ chỉcó hai suất tuyển tú. Thông minh như nàng ta, chắc đã chuẩn bị tất thảynhỉ?
Nàng ta nói, nàng ta đã nhờ công tử của đại học sĩ giànhlấy một suất tuyển tú cho nàng ta. Ta nghĩ, công tử của đại học sĩ đóchắc là người bạn mà nàng ta thường xuyên nhắc tới. Ha ha, tiểu nha đầu, nàng ta không biết tình cảm của vị công tử đó dành cho nàng ta đã vượtxa tình bạn ư? Ta không chỉ rõ, ta muốn để tự nàng ta lựa chọn.
Ta không cho nàng ta lau thuốc nước trên mặt. Nếu đã quyếtđịnh vào cung, vậy thì nàng ta càng không thể bộc lộ tài năng. Nha đầunày lại xông tới bên cạnh chậu nước rửa mặt trong phòng ta, lau sạchthuốc nước. Nàng ta thật sự bướng bỉnh! Nàng ta quay đầu, nhìn ta cười,nước trên mặt nhỏ xuống từng giọt: “Tiên sinh, ta có thật sự xinh đẹpkhông?” Nàng ta vẫn ngây thơ, hồn nhiên như vậy.
Xinh, Tử Nhi của ta sao có thể không xinh chứ? Cái quay đầu cười tươi của nàng ta đã mê hoặc ta ư? Trái tim ta đang run rẩy…
“Nếu…” Ta làm như vậy có đúng không? Ta không kìm được, bật ho. “Nếu không thêm được suất tuyển tú, cô cũng đừng nản lòng. Thực ratiến cung không nhất định phải là thân phận tú nữ. Tử Nhi, cô đã âm thầm nhẫn nhịn mười lăm năm, càng không được làm rối loạn vào lúc này.”
Thông minh như nàng ta, ắt biết cho dù không có suất tuyểntú, kỳ thực vẫn có thể vào cung được. Nàng ta chắc chắn đã nghĩ ra cách. Ta xoa ngực, cơn đau nơi này không phải do ho… Đau quá, đau quá…
Nàng ta nói, nếu có một ngày có thể lọt vào mắt xanh củaHoàng thượng, nhất định sẽ mời thái y giỏi nhất đến chữa bệnh cho ta.
“Tử Nhi…” Ta còn có thể nói gì? Sau này còn có thể gọi nàng ta như vậy không? Ta nằm xuống, kêu nàng ta rời đi. Ta buông tay, cóđúng không? Trái tim đau tới nỗi ta sắp không thể thở nổi…
Mấy ngày không gặp nàng ta, không biết tại sao, tâm trạngtrống rỗng trong lòng khiến ta cảm thấy rất bất an. Hôm nay, ta nhấc bút vẽ một cây thị. Ta nghĩ có lẽ nàng ta sẽ không tới nữa nhỉ?
Ta nằm trên giường, say sưa nghĩ đến nàng ta, đột nhiênnghe thấy tiếng động, nhìn rõ người tới, hóa ra là Tử Nhi của ta. Nàngta đang xem tranh của ta, nàng ta hỏi có phải ta muốn tặng nàng takhông. Ha ha, đúng thế, nhưng không phải bây giờ. Ta trả lời thẳng:“Không phải.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng ta, ta cười thầm.
Nàng ta tới là để tạm biệt, trước lúc đi còn muốn đến thămta. Nàng ta muốn biết ta trông thế nào đến vậy ư? Thực ra, nhìn haykhông thì thế nào chứ? Nàng ta có ở lại không? Nàng ta nhìn thấy rồi, có từ bỏ việc vào cung không? Ta không muốn dùng điều này để chi phối lựachọn của nàng ta. Huống chi… bệnh của ta… ta cũng không giữ nàng ta lạiđược. Ta nói với nàng ta, ta rất xấu. Ha ha, lý do vụng về biết bao.
Nàng ta vẫn nghe lời như xưa, rốt cuộc ta nên vui mừng haythất vọng? Trước lúc từ biệt, đột nhiên ta nhớ tới túi gấm ta chuẩn bịcho nàng ta. Tặng nàng ta, ta hy vọng nàng ta có thể làm việc mà nàng ta muốn làm. Những điều ta có thể giúp nàng ta, có lẽ cũng chỉ có vậy.
Ngày hôm sau, nàng ta đã đi, tựa như bước ra khỏi cuộc đờita vậy, khiến ta buồn bã. Đời này không thể gặp lại nữa đâu nhỉ? Cũngtới lúc ta nên đi rồi. Ba năm, niềm vui và kỷ niệm ba năm mang lại chota đủ để ta nhớ đến cả đời. Lời hứa của ta với Thừa Diệp cũng nên thựchiện rồi…
Lời của Tiểu Lý Tử: “Tình đầu mãi mãi mang lại cho người ta cảm giác tốt đẹp, nhưng không phải là tình yêu nào sau khi ra hoa cũngcó thể kết trái… Nếu có thể thì hãy để sự đẹp đẽ trong khoảnh khắc nàydừng tại đây.”