“Ừm.”
Nửa đêm, Khang Kiều lại tỉnh giấc mồ hôi đầm đìa, mở mắt ra thần ngườinhìn trần nhà, cho tới khi hốc mắt cay xè cô mới nhắm lại. Mơ hồ có mộtbàn tay xoa mặt cô, rất dịu dàng khiến cô nhớ tới kỵ sỹ đen bò vào cửasổ phòng mình đêm nào, cô bỗng thấy yên tâm vô cớ.
Có điều, kỵ sỹ đen cũng có lúc lóng ngóng. Ví dụ như khi lau mặt cho cô, có mấy lần anh giựt phải tóc cô. Tuy nhiên, hiệu quả vẫn khá, cảm giácnhớp nháp của mồ hôi đã tan biến. Lau mặt xong, anh lại sửa sang quần áo giúp cô. Phần tóc dính vào gáy do mồ hôi được anh vén gọn ra sau tai,dịu dàng tới mức khiến cô muốn khóc. Sửa lại tóc rồi anh dường như địnhđi. Cô giữ ta anh lại, chẳng hiểu sao lại khóc nấc lên, nói: “LiênNgao!”.
“Sao vậy, sao vậy?” Giọng anh hơi hoảng.
“Đừng đi.” Cô nghẹn ngào.
“Anh không đi, không đi nữa.”
Cô vùi đầu vào lòng anh, gác tay lên hông anh, ngủ thiếp đi. Lần nàyKhang Kiều không còn mơ thấy những cảnh khiến cô đầm đìa mồ hôi nữa.
Ánh nắng ban mai nhạt nhòa rải lên khung cửa sổ. Chim chóc ngoài kia kêu râm ran. Lúc này, trong lòng cô có chút ngọt ngào, có chút chua xót.Anh ở ngay bên cạnh cô, đầu dựa sát vào cô, hàng mi dài thật dài. Thế là cô đưa môi mình chạm nhẹ lên môi anh. Anh mở mắt ra, bốn cánh môi quấnquýt lấy nhau. Khi Hoắc Tiểu Phàn vào, họ đang quấn lấy nhau ở trongphòng tắm. Khang Kiều cũng không biết vì sao Hoắc Tiểu Phàn lại xuấthiện trong phòng cô sớm như vậy.
“Chị, chị sao vậy?” Hoắc Tiểu Phàn đứng ngoài cửa phòng tắm.
Tên Hoắc Liên Ngao khốn kiếp này.
Cô run run đáp lại: “Tiểu Phàn, về phòng em đi”.
Người bên ngoài không động đậy, còn anh thì càng lúc càng nhanh hơn.
Cô cắn chặt môi, ép chặt tiếng hét của mình.
Cuối cùng, tiếng bước chân của nó xa dần cùng với câu “Vâng ạ”.
Kết thúc, một cơn mưa đấm đánh lên người anh: “Sau này không được như vậy nữa”, “Không được vậy nữa”.
Dần trở thành: “Đánh đau không?”.
Lúc rời đi, anh véo má cô như trêu chọc: “Tối cùng anh đi dự sinh nhật một người bạn nhé”.
Cả ngày hôm ấy, Khang Kiều không dám nhìn Hoắc Tiểu Phàn. Khi màn đêmbuông xuống, cô một lần nữa đứng trước tủ kính bày đầy ảnh của Nghê HảiĐường và Hoắc Tiểu Phàn, đặt lại ảnh mẹ về chỗ cũ. Mẹ cô ở trên caonhất, mỉm cười ngắm nhìn một nơi nào đó.
Trong khu nhà đồn đại ông Hoắc có ý khôi phục quan hệ với chị em cô,nhưng vì ông Hoắc quá bận nên nhiệm vụ này được giao cho cậu chủ LiênNgao.
Vì vậy, Khang Kiều đường hoàng cùng Hoắc Liên Ngao ngồi chung một chiếcxe đi ra từ cửa chính nhà họ Hoắc. Dĩ nhiên những khoảnh khắc như thếkhông quá dồn dập.
Đây là lần thứ hai cô cùng Hoắc Liên Ngao đi chung. Lần đầu tiên họ dẫntheo Hoắc Tiểu Phàn, lần này không dẫn, đám người kia tự động giải thích rằng buổi tiệc ấy không thích hợp cho trẻ con tham gia.
Từ lúc Khang Kiều mở cửa xe, từ thái độ hơi nhíu mày của cậu chủ LiênNgao là biết anh lại đang chê cách trang điểm của cô. Quá đậm. Nhưng dùvậy Hoắc Liên Ngao vẫn không nói ra, anh chỉ hờ hững như mấy lần trước.
Không sao cả, Khang Kiều cảm thấy như vậy rất tốt. Như vậy cô sẽ có mộtđôi tai sạch sẽ. Thông thường mỗi khi trang điểm đậm, Khang Kiều lại ngủ rất ngon, một giấc tới sáng. Hoắc Liên Ngao cũng sẽ không tới quấy rầycô. Cậu chủ Liên Ngao mắc bệnh sạch sẽ. Anh nói khuôn mặt của những côgái trang điểm đậm cứ như tô màu nước, khiến người ta buồn nôn.
Giữa tháng bảy, trên bờ biển Bandar Seri Begawan, Khang Kiều đón lễ trưởng thành của mình.
Sinh nhật hai mươi tuổi của cô, Hoắc Chính Khải mời thầy tướng tới. Thầy tướng chọn ngày cho cô, cũng tức là hôm nay, để tổ chức lễ trưởngthành.
Theo nghi thức trưởng thành khá truyền thống của con gái Nam Á, khi mặttrời lặn, họ sẽ đứng ở khoảng nước biển ngập tới eo, xung quanh đặt haimươi chiếc phao ghép thành vòng tròn, trên phao có cắm nến cố định. Cácbạn bè và người thân có mặt trước khi mặt trời lặn sẽ tung hoa vào người đứng trong vòn tròn. Nghi thức kết thúc sau khi hoàng hôn tắt.
Có rất nhiều người tới dự lễ trưởng thành của cô. Hoắc Chính Khải đã mời tới một đội tổ chức sự kiện chuyên nghiệp. Trên bờ biển có tới mườichiếc lều màu trắng kiểu Ả Rập, những nam thanh nữ tú ăn mặc xinh đẹp và cả những người phục vụ mặc đồng phục qua lại bận rộn cũng thể hiện sựrầm rộ của nghi thức này. Cả quản gia Diêu cũng tới.
Quản gia Diêu đã tới, Hoắc Tiểu Phàn đã tới, Chu Tùng An đã tới, HànTông đã tới, tất cả các bạn học thân thiết của Khang Kiều đều đông đủ,những người bạn thân giao của nhà họ Hoắc đều gần như có mặt cả.
Còn một người chưa tới, Hoắc Liên Ngao – người thay mặt Hoắc Chính Khải dự lễ trưởng thành của cô chưa tới.
Hơn nửa tiếng trước, Khang Kiều lén lút gọi điện thoại cho anh, đượcbiết anh đã mang hoa từ cửa hàng tới và đang trên đường đến bãi biển.Anh đảm bảo nhiều lần rằng sẽ đến kịp trước hoàng hôn.
Gần ngắt máy, Hoắc Liên Ngao còn nói một câu: “Nếu anh không tới kịp trước hoàng hôn, sau này anh sẽ là người đến phòng em”.
Nhìn ánh dương dần tắt nơi chân trời, mặt trời biến thành một quả cầu lửa đỏ rực, nó càng ngày càng gần mặt biển hơn.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây rồi.
Đám con gái tham gia lễ trưởng thành đa phần đều nhắm tới Hoắc Liên Ngao. Ánh mắt của họ không ngừng hướng về phía bãi đậu xe.
Ngoài mặt, Khang Kiều vẫn tỏ vẻ không quan tâm tới việc anh có tới haykhông, nhưng cô cũng âm thầm nhìn về phía đó. Cô nghĩ bụng không biết có nên gọi thêm một cuộc cho Hoắc Liên Ngao không. Chỉ vài phút nữa là côphải thay trang phục đặc biệt đi xuống biển rồi.
Cùng lúc ấy, xe của Hoắc Liên Ngao đang đi trên một con đường không tên, hướng ra biển. Đường phố quá tắc khiến anh không thể không đổi một conđường khác theo đúng hướng dẫn chỉ đường.
Mặt đường càng lúc càng hẹp, những sạp hàng không theo thứ tự, nhữngthùng rác đặt không đúng quy cách và cả những người đi bộ từ các ngõ nhỏ đâm ra khiến Hoắc Liên Ngao buộc phải đi chậm lại. Trên ghế lái phụ làmột bó hoa tươi còn ngậm sương. Máy hướng dẫn thông báo còn khoảng mườisáu phút nữa là tới nơi.
Di động vang lên. Hoắc Liên Ngao liếc nhìn thấy tên “Đầu gỗ” hiển thịtrên màn hình. Anh giơ tay định cầm tai nghe, vừa chạm vào tai nghe…
Một cái bóng màu trắng từ trong hẻm lao ra. Hoắc Liên Ngao vô thức ấnchân phanh. Động lực khiến chiếc tai nghe rơi xuống đất. Cái bóng màutrắng tiếp xúc với mũi xe của anh. Bánh xe và mặt đường ma sát tạo thành một âm thanh chói tai.
Xe dừng lại giữa đường. Hoắc Liên Ngao cởi dây an toàn.
Giây phút đó, cả thế giới như đạt tới một sự yên tĩnh quái dị.
Ban nãy là một con mèo sao? Một con mèo màu trắng? Cái bóng lướt quakhiến Hoắc Liên Ngao có ấn tượng ban đầu mình va phải một vật rất nhỏ,rất nhỏ. Trông giống như một con mèo.
Hoắc Liên Ngao không động đậy, tiềm thức như đang đợi chờ điều gì. Sau đó…
Không phải mèo, thứ anh đâm phải không phải mèo.
Mặt trời đỏ rực rọi xuống những khe hẹp được tạo thành bởi những ngôinhà cũ kỹ hai bên đường. Đầu đường có ánh hoàng hôn trải dài, cái bóngtrắng đứng ngay dưới mặt trời đỏ.
Một cô gái gầy gò đứng đó, quay mặt sang. Qua cửa kính, bốn con mắt nhìn nhau.
Ấn tượng đầu tiên của Văn Tú Thanh trong Hoắc Liên Ngao chính là một cô gái bé nhỏ như thế…