Vừa nhận ra người trước mặt, Tiêu Cảnh Vũ bất chấp ôm chầm lấy Ngư Tranh, vòng tay siết chặt trói cô vào trong cơ thể mình.
Hơi ấm ngỡ như rất xa thoáng chốc đã gói gọn trong một cái ôm, tiềm thức Ngư Tranh vẫn luôn hiện diện những thứ thuộc về Tiêu Cảnh Vũ, tiếc rằng giờ đây trong lòng lại có cản trở, khiến cô không cách nào tiếp nhận hoàn toàn.
Cùng lúc, Andrew lén đẩy tay Dai, thì thầm hỏi nhỏ: “Sao cậu biết cô gái đó là bạn gái Dylan?”
“Cậu ấy bị bạn gái giận không liên lạc được, bây giờ đột nhiên có một cô gái châu Á mang hành lý ngồi chờ trước cửa, không phải bạn gái cậu ấy chẳng lẽ bạn gái cậu?”
Bị Dai châm chọc, Andrew thúc khuỷu tay vào ngực cậu ta trút giận. Ở gần đó, Stella trố mắt ngạc nhiên nhìn Tiêu Cảnh Vũ ôm Ngư Tranh, riêng mỗi Túc Mạch giờ đây gượng gạo thấy rõ, thậm chí mặt mày có chút lấm lét lo sợ.
Sau một hồi bị Tiêu Cảnh Vũ ôm mãi không buông, Ngư Tranh buộc phải đẩy anh ra, tiện tay nhét que kẹo vào miệng anh. Giây tiếp theo, Ngư Tranh chỉ mới nhấc chân, Tiêu Cảnh Vũ đã vội nắm lấy tay cô giữ lại.
Ngư Tranh không để ý đến hành động của Tiêu Cảnh Vũ mà xoay nhìn những người đang đang bước tới, đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ, cô tự tin mở lời chào bằng một câu tiếng Anh: “Hi, I’m Layla, Dylan’s lady.”
(Chào, tôi là Layla, quý cô của Dylan.)
Ngư Tranh vừa nói xong, cả Andrew lẫn Dai đều trầm trồ trước cách chơi chữ của cô. Lần đầu gặp bạn gái của Tiêu Cảnh Vũ ngoài đời, bọn họ không giấu được hào hứng, rất nhanh đã tiếp ứng tự giới thiệu về bản thân.
Chào hỏi những người khác một lượt theo phép lịch sự, lúc ánh mắt Ngư Tranh dừng lại ở Túc Mạch, khoé môi cô chợt nhếch lên ẩn ý.
Như chột dạ, Túc Mạch không đợi Ngư Tranh chào hỏi trước đã cười ngượng mở lời: “Chào, cậu sang thăm Cảnh Vũ sao?”
“Không, tôi cố tình sang thăm cậu, cậu vui không?”
Lúc nói ra những lời mang đầy sát khí này, giọng điệu của Ngư Tranh vô cùng nhẹ nhàng, còn kèm theo một nụ cười thân thiện. Ba người ngoại quốc kia không hiểu tiếng nên dĩ nhiên không biết sự tình, riêng Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ và Túc Mạch thì hiểu rất rõ.
Khiến Túc Mạch sượng đến mức chỉ có thể ngậm chặt miệng cam chịu, Ngư Tranh lấy lại được chút hả hê trong lòng. Cô chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Vũ đứng sau lưng, tỏ ra mềm mỏng thỏ thẻ: “Baby, I’m cold.”
(Baby, em lạnh.)
Vừa nghe Ngư Tranh than lạnh, Andrew và Dai nhiệt tình xung phong, người giơ tay dẫn lối, người giúp kéo phụ hành lý.
Nhưng càng bất ngờ hơn, Tiêu Cảnh Vũ bỗng kéo khoá áo bên ngoài bọc lấy Ngư Tranh, động tác nhẹ như không nhấc cô lên khỏi nền tuyết đi vào trong, chậm rãi lướt qua gương mặt ngạc nhiên của Stella và gương mặt khó coi của Túc Mạch.
Khi Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh vừa lướt qua khỏi, Stella không nhịn được thốt lên “Oh my god”, còn khó tin bồi thêm: “Cô gái ấy thật sự toát ra là con nhà có tiền đấy, khí chất càng không tầm thường, khó trách Dylan chẳng để mắt đến ai khác.”
Túc Mạch im lặng không nói gì, không vui tìm cớ trở vào nhà trước.
Trời càng về đêm muộn nhiệt độ càng thấp, sau khi vào nhà Tiêu Cảnh Vũ đẩy hành lý đưa Ngư Tranh lên phòng sưởi ấm trước.
Căn nhà Tiêu Cảnh Vũ thuê cùng Andrew và Dai có ba phòng ngủ, một phòng dưới tầng và hai phòng trên tầng lửng, giữa phòng khách và nhà bếp là không gian nối liền, chỉ ngăn cách bởi một bàn ăn được xây cố định.
Trở lên phòng trên tầng, ngay khi vừa bước vào trong, Tiêu Cảnh Vũ đã xoay người ép Ngư Tranh vào cửa. Thế nhưng, cô lại nhanh hơn dùng bàn tay che miệng mình không cho anh hôn, thái độ mềm mỏng trước mặt người ngoài và khi ở riêng với anh trở nên hoàn toàn khác.
Ngư Tranh không ngần ngại đẩy Tiêu Cảnh Vũ ra, cô nghiêm mặt nhìn anh, thấp giọng phê bình: “Tôi sang đây không phải nối lại tình cảm với anh, tôi sang để mang giấy ly hôn cho anh ký. Anh cứ kỳ kèo không làm việc với luật sư rất mất thời gian của tôi. Còn bây giờ chúng ta đã gặp mặt trực tiếp, làm ơn ký nhanh để sáng mai tôi còn về.”
Miệng nói ra những lời nhẫn tâm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh xao hốc hác, cùng với quầng thâm mắt sậm màu của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh ít nhiều cảm thấy chạnh lòng. Nhưng cũng chính sự xuất hiện của Túc Mạch ban nãy đã cho Ngư Tranh thêm sự tuyệt tình để dứt khoát, hối hận càng không có.
Bỗng nhiên, Tiêu Cảnh Vũ gục đầu vào vai Ngư Tranh, giọng nói bất lực pha lẫn mệt mỏi của anh khẽ vang lên: “Anh thừa nhận anh sai vì đã giấu em, nhưng anh chưa từng ngoại tình, chưa từng phản bội, càng chưa từng yêu em ít đi.”
“Nhưng tôi thì đã bớt yêu anh rất nhiều rồi.”
Giọng nói của Ngư Tranh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không xen lẫn sự khiêu khích hay giận lẫy, tựa như cô đang thật lòng bộc bạch suy nghĩ hiện hữu trong đầu.
Trái tim bên ngực trái của Tiêu Cảnh Vũ co thắt lại, tâm trí nhất thời sáo rỗng. Qua một hồi lâu, khi lý trí còn tồn động đánh thức, Tiêu Cảnh Vũ bất chợt vòng tay ôm lấy Ngư Tranh, từ tốn mở lời: “Vậy anh sẽ theo đuổi em lại từ đầu.”