Nàng vừa nói, Thẩm An Thiến bên cạnh gật đầu, nghe nàng nói xong, cảm kích nói: “Đa tạ nương nương, ta…ta không sợ khổ.”
Tiết Tĩnh Xu chụp vỗ tay của nàng ta, cười nói: “Ngươi là tiểu cô nương xinh đẹp như này, ai mà nỡ lòng để cho ngươi chịu khổ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm An Thiến nhất thời ửng hồng.
Lúc nàng vào cung bước chân có chút ít nặng nề, thời điểm xuất cung trong lòng cũng có vài phần mong đợi đối với tương lai.
Mắt thấy tháng tám sắp tới, mùa hè đã qua, thời điểm cũng nên trở về kinh.
Mấy ngày này, bên trong hành cung bốn phía đều bận việc.
Tiết Tĩnh Xu đang có thai, Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Đế đều không cho nàng quản nhiều. Nàng đành ngồi trên ghế, chỉ huy các cung nhân phía dưới mỗi viện đều tổng quan thu thập sửa sang lại, rồi nghe họ báo lại lần nữa.
Hoàng Đế cố ý sảng khoái đào một cái ao ở điện Yên Ba, nên lại có vài phần tiếc nuối. Khi đó hắn chuẩn bị cùng Hoàng Hậu nghịch nước với nhau, kết quả vừa tới hành cung thì Hoàng Hậu liền có thai, ao này liên tục không được sử dụng đên, xem ra đành chỉ có thể chờ năm sau.
Tiết Tĩnh Xu đoán được ý nghĩ trong lòng hắn, kéo cánh tay hắn lôi ra ngoài, cười nói: “Bệ hạ than thở với cái ao cũng vô dụng, không bằng đến giúp thiếp nhìn thử một chút, bản vẽ tả lót của Hoàng nhi nên làm gì nè.”
Mấy ngày này trong lúc rảnh rỗi, nàng có kêu tú nương ở thượng y cục tới để học cách làm y phục.
Có lẽ nàng vốn có chút thiên phú, sau khi làm hỏng hai xấp tơ lụa thì cuối cùng cũng làm ra hình ra dáng vài món tả lót của hài nhi.
Nàng lại muốn làm thêm nữa, học giống ở dân gian vây, ở trên quần áo của hài nhi thêu thêm một ít Phúc Lộc Thọ Hỉ, chờ bản vẽ được thêu thì sẽ có tác dụng cầu phúc trừ tà.
Hoàng Đế đem vài món đồ nhỏ lên nhìn nhìn, mỗi một cái so với bàn tay của hắn nhỏ hơn chút.
Trong đầu hắn tưởng tưởng thấy sau này khi Hoàng nhi mặc tiểu y phục sẽ có bộ dáng viên tròn vo, trong lòng đối với tiểu tử trong bụng Hoàng Hậu có thêm vài phần mong chờ.
Nhưng mà hắn lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Hoàng Hậu còn chưa từng làm y phục cho ta, lần đầu tiên lại bị con chiếm mất.”
Tiết Tĩnh Xu đang cầm vài mẫu thêu khoa chân múa tay, nghe được lời này liền cười nói: “Chút tài này của ta sao có thể làm quần áo cho Bệ hạ? Huống chi, thân hình của Bệ hạ cao lớn như vậy, muốn ta làm được một bộ y phục chưa tới mười ngày nửa tháng chưa chắc đã làm được.”
Hoàng Đế bước lên một bước dựa vào gần người nàng, cùng nàng nhìn mấy tấm mẫu thêu, nói ra: “Ta không để ý, Mạn Mạn cũng làm cho ta một bộ.”
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu nghĩ, tất nhiên là chàng không để ý, vì người làm không phải là chàng.
Hoàng Đế thấy nàng không đáp ứng, một tay kéo thắt lưng của của nàng, bàn tay còn lại đặt trên bụng nàng vuốt ve nhẹ nhàng, nói với bụng nàng: “Hoàng nhi, mau van cầu mẫu hậu của con, để cho nàng làm cho phụ hoàng một bộ y phục đi, nếu không phụ hoàng liền lấy y phục của con đấy.”
Tiết Tĩnh Xu dở khóc dở cười: “Lời nói như vây mà Bệ hạ không biết xấu hổ nói với đứa nhỏ, cũng không sợ làm trò cười cho con, làm cha mà đi đoạt đồ của con.”
Hoàng Đế cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hoàng hậu nói vậy sai rồi. Vốn dĩ Hoàng Hậu là của ta, hiện tại trong bụng có hài tử thì Hoàng Hậu chỉ quan tâm con mà không để ý ta, rõ ràng là con cướp Mạn Mạn của ta đi mà.”
Tiết Tĩnh Xu cười lắc đầu: “Bệ hạ đừng quên, hài tử này cũng là con của chàng. Cho nên hết thảy đều do tự Bệ hạ tạo nên nha.”
Lời nói này liền chặn lại khiến Hoàng Đế không nói được gì, sự thật không đúng như vậy à? Nếu không phải lúc trước hắn quyết liệt muốn nguyệt sự của Hoàng Hậu ngừng, thì Hoàng Hậu cũng sẽ không nhanh như vậy mà có thai, hắn cũng không cần chia sẻ Hoàng Hậu với hài tử.
Nhưng nói đi nói lại, đều là tại Trương Chi Khung sai. Lúc trước cũng không có nói với hắn rằng sau khi Hoàng Hậu mang thai lại có nhiều bất tiện như vậy. -_-
Tiết Tĩnh Xu thấy bộ dáng không còn lời nào để nói của hắn, trong lòng lại có chút mềm lòng, dựa vào trong lòng hắn nhẹ nhàng cọ một cái: “Nếu Bệ hạ thật muốn, thiếp sẽ làm cho Bệ hạ một cái áo lót trong, mặc lên người dù làm không tốt cũng không có người nhìn ra.”
Mặt mày Hoàng Đế liền giãn ra rất nhẹ khó có thể nhận ra, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tiết Tĩnh Xu một cái, nói: “Nếu như Mạn Mạn cảm thấy vất vả thì không cần làm.”
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cười thầm hắn, ngoài miệng nói rất hào phóng, nếu thật không làm cho hắn được, không biết muốn nháo loạn ra như nào đây nữa.
Nàng nói: “Không khổ cực, mấy ngày này cũng không có việc gì làm, chỉ còn chờ hồi kinh. Trước khi hồi kinh, có thể làm kịp một kiện áo cho Bệ hạ rồi. Đúng rồi, trước tiên Bệ hạ để cho thiếp đo vóc dáng của chàng đi, mới biết làm cho vừa.”
Nàng từ trong đống bức tranh thêu ở trước mặt tìm thước đo, bảo Hoàng Đế đứng yên tại chỗ, hai tay mở ra, tự mình đo cho hắn.
Bởi vì thân hình Hoàng Đế cao lớn, cánh tay Tiết Tĩnh Xu lại ngắn, thời điểm đo đạc, khó tránh khỏi chần chừ chậm chạp, gần đây thân thể dần dần đẫy đà liền kề sát vào Hoàng Đế, thỉnh thoảng cái bụng cứ cọ xát chỗ này một cái, chỗ kia chạm một cái.
Hầu yết Hoàng Đế lên xuống mấy lần, Tiết Tĩnh Xu vẫn còn chưa phát giác.
Đến lúc đo trước ngực của Hoàng Đế, nàng không thể không giang hai tay vòng ra phía sau để đo.
Động tác này tương đương với việc cả người nàng dán thật chặt ở trên người Hoàng Đế, trước ngực hai khối thịt mềm, cũng theo động tác cọ xát trên dưới.
Cuối cùng Hoàng Đế không nhịn được, liền ôm nàng, thanh âm khàn khàn: “Mạn Mạn đốt lửa trên người của ta, thì nên làm cái gì bây giờ?”
Tiết Tĩnh Xu nghe xong, lập tức hiểu rõ lời nói của hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sẵn giọng: “Định lực của Bệ hạ không đủ, sao lại hỏi ta nên làm gì bây giờ? Bên trong hồ nước kia lạnh sẵn đấy, đúng lúc giúp Bệ hạ diệt dập lửa.”
Hoàng Đế hôn mặt nàng một cái: “Tâm của Mạn Mạn thật độc ác.”
Tiết Tĩnh Xu giận hắn, nói ra: “Vừa rồi muốn ta làm y phục cũng là Bệ hạ, nhịn không được phát hỏa cũng là Bệ hạ, chẳng qua ta chỉ đề nghị cách dập lửa cho Bệ hạ mà thôi, sao tính là nhẫn tâm được?”
Hoàng Đế đột nhiên nói ra: “Còn có ba ngày.”
Tiết Tĩnh Xu không có đuổi kịp lời hắn, hoang mang nói: “Cái gì ba ngày?”
Hoàng Đế nói: “Còn có ba ngày, hài nhi trong bụng của Mạn Mạn đủ ba tháng. Trương Chi Khung đã nói qua ba tháng sau…”
Tiết Tĩnh Xu đột nhiên duỗi tay che miệng hắn, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ: “Cả ngày Bệ hạ đều suy nghĩ cái gì? Ngày ngày lấy chuyện này đếm để sống qua ngày?”
Hoàng Đế hôn lòng bàn tay nàng, chân thành nói: “Không chỉ cái này, ta còn muốn thời gian ba tháng tới đó, như thế ngày mới trôi qua nhanh một chút.”
Tiết Tĩnh Xu đẩy ra hắn, nói: “Bệ hạ vẫn là nên đi dập lửa đi, đỡ phải khiến điện Yên Ba của thiếp bị nhiễm khói bụi.”
Hoàng Đế cong khóe miệng, nghĩ thầm, chút sẽ gọi Trương Chi Khung tới để chuẩn mạch cho Hoàng Hậu, xác nhận thử có thể…sau ba ngày không. Nếu như còn không được thì lão thái ý này nên cáo lão hồi hương đi.
———————–
TiểuPi: BệhạngàichoTrươngTháiycáolãohồihươngngược lạicònlàmộtđặcânvớingười tađóạ.:)