Ân Truyền Phương phục hồi tinh thần lại càng muốn điên hơn ——
“Tao muốn kiện mày! Tao muốn kiện chúng mày!… Bọn mày dám bắt tao, còn dám đánh tao!? Tao muốn kiện chết chúng mày!!”
“Bà Ân, bà nên làm rõ một vấn đề.”
Đột nhiên đúng lúc này, Hoắc Cảnh Ngôn bình tĩnh lên tiếng.
“Sẽ bị đưa lên tòa xét xử, không phải Hoắc gia, mà là Tần gia các người.”
Đang bận phát điên khóc lóc la lối om sòm Ân Truyền Phương đương nhiên không rảnh lo đến vấn đề này, nhưng sắc mặt Tần Hán Nghị lại thay đổi rất lớn.
Ông ta dường như có suy đoán gì đó, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Hoắc quản —— Hoắc Cảnh Ngôn, cậu có ý gì!?”
“Ý rất đơn giản.”
Tay Hoắc Cảnh Ngôn gác ở sau lưng đưa lên phía trước, nâng cánh tay lên, mở văn kiện trong tay anh ra, sau đó duỗi tay kéo một trang trong đó lại run tay một cái.
“Xoạt” một tiếng,
Một đống giấy tờ kéo dài trên đất bị Hoắc Cảnh Ngôn xả xuống từ không trung.
Hoắc Cảnh Ngôn mỉm cười.
“Trước đó không lâu Hoắc gia làm mất hai thẻ tín dụng không giới hạn, sau đó chúng tôi phát hiện, không biết từ khi nào mà thẻ này đã bị người ta trộm đi —— Những thứ đó, chính là giấy tờ chứng cứ mà ba người đã tiêu xài trong một tuần ở Tứ Cửu thành.”
“Các người —— Các người nói dối! Tiền đó, tiền đó là do các người tự tiêu! Chúng tôi chỉ là làm khách!”
“Đúng vậy, nếu các người không phải làm khách ở Hoắc gia, thì sao có cơ hội lấy được thẻ đen không giới hạn của thiếu gia Trọng Lâu chứ?”
“…!”
Mặt Tần Hán Nghị như giấy vàng, chợt lảo đảo về sau mấy bước.
Đến lúc này ông ta mới nhận ra —— Miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, mến mộ nên lỗ mãng tới cầu hôn, cái gì mà mộng đẹp leo lên nhà giàu có Hoắc gia của Tứ Cửu thành…
Hết thảy đều là giả!
Từ lúc bắt đầu đây chính là một cái bẫy!
Tiền là bọn họ xài!
Mỗi một cửa hàng mỗi một người phục vụ còn có camera giám sát đều có thể chứng minh, ba người bọn họ như châu chấu thấy nhà, không màng tất cả mà nhào lên tham lam hưởng thụ… Hơn nữa giấy tờ này…
Mấy ngày nay bọn họ không hề kiêng nể chi tiêu rất nhiều, đó tuyệt đối là một số tiền lớn không thể tưởng tượng được, cũng đủ đưa ba người bọn họ vào tù ngồi rất nhiều năm!
Nhìn ra vợ chồng Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đã sắp sụp đổ, Hoắc Cảnh Ngôn đưa mắt nhìn mấy vệ sĩ.
“”Mời” người về phòng, rồi đưa bản hợp đồng dự thảo tôi đã làm cho bọn họ xem, để cho bọn họ ngồi suy nghĩ rồi lựa chọn lợi hay hại đi.”
“Vâng, Hoắc quản gia.”
Dù có giãy giụa thế nào, Tần Hán Nghị và Ân Truyền Phương đều bị đưa đi.
Đi ở cuối cùng ngoại trừ sắc mặt khó coi thì Tần Yên cũng không có cảm xúc kịch liệt như vậy, ánh mắt cô ta trống rỗng đi về phía trước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Hoắc Trọng Lâu từ sau khi đi vào phòng khách, cũng không còn nói chuyện với cô gái nhỏ nữa.
“Các người… Không, rốt cuộc mày với anh ta có quan hệ gì?”
Cơ thể của Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu đều cứng đờ.
Hoắc Trọng Lâu há mồm muốn nói, thì thấy cô gái nhỏ đứng trước sô pha cong mắt cười.
“Nói khái quát thì…”
Đột nhiên cô quay lại, bất ngờ cúi người xuống, duỗi tay móc lấy cái mặt nạ, ở trên môi Hoắc Trọng Lâu càn rỡ hôn một cái đầy vang dội.
Mặt nạ che trở về, mà cô gái nhỏ cũng thẳng người lên quay lại.
“Chính là loại quan hệ mà cô thấy.”
“—— Quả nhiên là mày quyến rũ anh ta!”
Hai mắt Tần Yên đỏ bừng không cam lòng mà trừng Tần Khả.
Chỉ là cô ta chưa kịp vùng vẫy, đã bị vệ sĩ “Mời” về phòng.
Tần Khả thu tầm mắt, nhìn xuống, thấy cơ thể người đàn ông ngồi trên ghế sô pha hơi cương cứng, ánh mắt phức tạp lại áp lực nhìn mình.
“Sao vậy?”
Tần Khả mờ mịt chớp mắt, thật sự không hiểu ánh mắt như có mối thù sâu nặng của người này là thế nào.
Mà Hoắc Trọng Lâu im lặng mấy giây, khàn giọng hỏi: “Em vừa mới làm cái gì?”
Tần Khả lại chớp mắt.
Chẳng qua lúc này, cô nhịn không được mà bật cười.
“Ừm… Coi như tuyên thệ chủ quyền?”
“……”
“Không hài lòng?”
Tần Khả phát hiện cái thói hư thật xấu này trong xương cốt của mình, hoàn toàn là bị biểu hiện của Hoắc Trọng Lâu khai quật ra. Cô nhịn không được mà cười với người đàn ông đang cứng đờ này ——
“Không hài lòng thì nói, để cho anh hôn lại nhé?”
“……!”
Ba người Tần gia kí giấy thỏa thuận, cõng nợ trên lưng chạy về Kiền thành.
Không có chướng khí do bọn họ làm ra, cuối cùng Hoắc gia cũng trở nên thanh tịnh.
Bởi vì ngày kết hôn đã sớm quyết định, Tần Khả còn cho rằng mình và Hoắc Trọng Lâu sẽ thuận lý thành chương mà thành hôn thay cho kế hoạch ban đầu, nhưng mà cô lại không nghĩ tới…
“Hủy bỏ?”
Tần Khả mờ mịt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
Hoắc Cảnh Ngôn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Là hôm qua thiếu gia Trọng Lâu tự ra quyết định.”
“…”
Tần Khả nghẹn hơn mười giây mới tìm được giọng của mình về.
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Nhắc tới việc này, ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn chợt lóe lên.
“Lúc này có lẽ thiếu gia Trọng Lâu đã ở bên kia đại dương.”
Tần Khả: “…?”
Tần Khả: “Đây là bị tôi dọa đào hôn??”
Nghe ra sự tức giận trong câu nói đùa này của Tần Khả, Hoắc Cảnh Ngôn không còn cách nào khác đành nói: “Tiểu thư Tần Khả, có khả năng thiếu gia Trọng Lâu cần phải làm chút chuẩn bị —— Dù sao thì thời gian hai người quen biết còn rất ngắn, lập tức thành hôn không khỏi có hơi hấp tấp.”
Tần Khả: “……”
Chỉ tính mỗi kiếp này, cô và Hoắc Trọng Lâu cũng đã quen biết nhau gần mười năm —— Nếu cái này mà còn gọi là ngắn, vậy thì trên thế giới này cũng chẳng có mấy cặp đôi kết hôn.
Tần Khả đương nhiên nghe hiểu đây là mượn cớ, chỉ là Hoắc Cảnh Ngôn không chịu nói, cô cũng không tiện hỏi, chỉ có thể kiềm chế.
Tần Khả biết rõ.
Muốn thật sự loại bỏ chấp niệm và tiếc nuối của kiếp này, thì hôn lễ chỉ là một hình thức. Trên bản chất, cô cần phải làm cho Hoắc Trọng Lâu tiếp nhận cô mà không có vướng mắc gì trong lòng, tiếp nhận chính anh, tiếp nhận đoạn tình cảm này của bọn họ.
… Dưa hái xanh không ngọt.
Tần Khả tự an ủi mình như vậy, bỏ đi suy nghĩ muốn chạy tới bên kia đại dương trói người đem về.
Chỉ là cô không nghĩ tới, Hoắc Trọng Lâu vừa đi liền biến mất sáu tháng, không hề có tin tức gì về anh, đến cả Hoắc Cảnh Ngôn cũng không chịu tiết lộ cho cô biết dù chỉ một chút.
Tần Khả hết cách chỉ có thể chờ.
Chỉ là trong sáu tháng chờ đợi này, cô cũng không tính là nhàn rỗi, mà còn phải bận rộn đi làm công việc khắp nơi.
——
Tại kiếp này, thời điểm trung học cô bị Tần Yên lừa đổi nguyện vọng, bước vào cao trung nghệ thuật, sau đó được một tuyển trạch viên nhìn trúng, ký hợp đồng với một công ty giải trí cỡ trung rồi trở thành một nghệ sĩ.
Chẳng qua giống như Ân Truyền Phương nói trước đó, cô chỉ là một nhân vật nhỏ không bối cảnh, không nhân mạch, cũng không am hiểu cách phụ họa hùa theo người ta, ngoại trừ vũ đạo, thì cũng không có năng lực nghệ thuật nào nổi bật.
Cho nên đã lăn lộn trong giới mấy năm, vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ vô danh.
Nhưng nhờ sở trường vũ đạo của mình, cô cũng lấy được vài cơ hội làm người thế thân trong các bộ phim truyền hình có cảnh nhảy múa —— cũng nhờ vậy mà đã được hợp tác với không ít minh tinh lớn trong giới giải trí dù chỉ là ngắn ngủi.
Cơ hội lần này cũng vậy.
Hơn nữa đối tượng hợp tác lần này, trùng hợp là cô cũng quen biết.
——
Tề Điềm.
Một minh tinh nhỏ được Tống Thanh Trác nâng đỡ từng gặp khi quay《 Học bá xuất sắc nhất 》.
Chỉ là Tần Khả không hề “Bất ngờ” với việc này, hiển nhiên kiếp này Tề Điềm lăn lộn như cá gặp nước, hiện giờ cũng miễn cưỡng coi như một tiểu hoa lưu lượng.
Lần này không biết là thổi gió bên gối ai, mà thổi ra được vị trí nữ chính của một cuốn tiểu thuyết Tấn Giang được chuyển thể thành phim.
Tần Khả vào đoàn gần hai tháng, chứng kiến cả một thân thói hư tật xấu của người nào đó.
May mà vào cuối tháng này, cô cũng đã cầm cự đến một cảnh quay cuối cùng.
——
Chỉ cần kết thúc hợp đồng là cô có thể lấy được một phần thù lao rất cao, đủ để cho cô giải quyết vấn đề kinh tế của mình trong một khoảng thời gian rất dài, không cần phải dựa vào Hoắc gia.
Tần Khả cảm thấy, sau khi lấy được phần thù lao, cô thật sự cần phải nghỉ ngơi một chút, đền bù cho những tổn thất tinh thần mình gặp phải hai tháng nay trong đoàn phim.
Ôm tâm lý như vậy, Tần Khả kêu tài xế dừng xe.
“Cho tôi xuống ở đây là được.”
Tài xế bất đắc dĩ cười khổ, từ kính chiếu hậu nhìn Tần Khả một cái.
“Tiểu thư Tần Khả, Hoắc quản gia bảo tôi đưa ngài đến cửa khu điện ảnh. Mỗi lần ngài đều như vậy, nếu để Hoắc quản gia biết được, nhất định sẽ trách cứ tôi.”
Tần Khả xua xua tay.
“Sẽ không. Nếu như anh ấy muốn trách, thì anh kêu anh ấy tìm tôi là được.” Tần Khả tạm dừng, “Hơn nữa không phải tôi làm khó anh, thật sự xe này quá chói mắt.”
——
Ngồi một chiếc Rolls-Royce tới đoàn phim diễn vai thế thân, nếu như bị đồng nghiệp nào trong đoàn phim phát hiện, vậy thì Tần Khả dám chắc bát cơm nhỏ này của mình không thể giữ nổi được nữa.
Nhân lúc không ai chú ý, Tần Khả lén xuống xe, chờ đến khi xe rời đi, cô mới nhẹ nhàng thở phào rồi đi vào bên trong khu điện ảnh.
Nếu không phải gần nhà cũ Hoắc gia đến một cái trạm giao thông công cộng cũng tìm không ra, thì cô cũng không cần phải giày vò mình làm việc nguy hiểm này.
……
Đi vào đoàn phim, Tần Khả phát hiện hôm nay không khí trong tổ rất náo nhiệt.
Hình như có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết.
Tần Khả kéo một người bạn trong đoàn phim mà mình quen biết hỏi.
Đối phương kinh ngạc nhìn Tần Khả.
“Cậu vẫn chưa nghe nói sao? Hình như đoàn phim có thêm một người đầu tư mới, mang đến một nguồn vốn khá lớn —— Cậu cũng biết, các khoản mục dự toán trước đó phải siết chặt tới cỡ nào, có phải gần đây vị đại kim chủ đó cao hứng đến hỏng rồi không.”
Người nọ tạm dừng, lại hạ thấp giọng:
“Sáng sớm nhà sản xuất đã chạy đi đón người, nói mọi người trong tổ đều phải hưng phấn lên, phải khiến cho người đầu tư mới nhìn thấy tinh thần phấn chấn của đoàn phim chúng ta —— Không thể để cho không khí trầm lặng như vậy được.”
“… Thì ra là thế.”
Tần Khả cười nói.
“Hơn nữa cậu không phát hiện sao, đến cả Tề đại tiểu thư mỗi ngày kiên trì đi trễ, thế mà hôm nay cũng đến sớm trình diện —— Rõ ràng buổi sáng không có cảnh diễn của cô ta, nhưng cô ta vẫn đứng ở kia õng ẹo pose dáng…”
Người này bĩu môi, trong ánh mắt lộ ra ý khinh thường.
“Tôi thấy cô ta rõ ràng định quyến rũ kim chủ mới kia.”
“Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa.”
Tần Khả cười đẩy đẩy cô nàng.
“Còn không đi chuẩn bị trang điểm? Coi chừng lát nữa thợ trang điểm lại chỉnh đốn cậu.”
Cũng đóng thế thân giống Tần Khả, đương nhiên không có phòng hóa trang riêng —— Tần Khả làm thế thân nữ chính, đãi ngộ coi như tốt hơn một chút, cũng không phải thuộc vào diện chỉ cần một cái ghế để ngoài trời là giải quyết xong.
Cô là cùng phòng trang điểm với các vai phụ nhỏ trong phim.
Cửa phòng trang điểm bị đẩy ra, lúc đám người ồn ào náo động ùa vào, thì Tần Khả cũng chỉ mới trang điểm mắt xong.
“Đây là phòng trang điểm phụ của chúng tôi, tôi đưa ngài đi tham quan một chút.”
“…”
Giọng nói nịnh nọt của nhà sản xuất truyền tới, chuyên viên trang điểm thu tay lại, cuối cùng Tần Khả mới có thể cử động.
Cô vừa nhấc mắt lên sau đó liền ngây dại.
Trong gương trang điểm, đứng ở sau lưng cô bên dưới ánh đèn trang điểm có hơi mờ nhạt, gương mặt kia…
“—— Hoắc Tuấn!?”
Tần Khả nghẹn ngào gọi ra.
Ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng cười trầm khàn của người đàn ông truyền tới.
“Thì ra em vẫn còn nhận được.”
“Anh là Hoắc Trọng Lâu.”